Chương 2124: Cầu hôn Vân Khê
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao nhìn cái chuông ngọc đang lao thẳng về phía mình, bên trong nó chứa đựng sức mạnh khiến người ta phải biến sắc, thế nhưng vẻ mặt hắn lại hoàn toàn không thay đổi chút nào.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay, một tiếng “keng” vang lên, cái chuông ngọc kia đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Thậm chí sức mạnh bên trong nó còn chưa kịp nổ tung đã lẳng lặng biến mất.
“Ồ?”
Tô Vũ nhìn thấy cảnh này, trong mắt lộ vẻ khác lạ. Hắn ta vừa xuất hiện đã ra tay, muốn thăm dò thử xem vị Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai nổi tiếng khắp thế giới Nam Đẩu này tài năng đến cỡ nào.
Phải biết là cái chuông ngọc này hoàn toàn không hề đơn giản. Bên trong nó cất chứa một luồng sức mạnh bản nguyên của thế giới Nam Đẩu! Và nơi mà sức mạnh bản nguyên này phát ra chính là miếng ngọc bội đeo bên hông hắn ta.
Mãi đến sau này Tô Vũ mới biết được bên trong miếng ngọc bội này cất chứa một phần sức mạnh bản nguyên của thế giới Nam Đẩu, mà hắn ta thì có thể sử dụng nguồn sức mạnh này một cách hoàn hảo. Nói cách khác, dù những người khác có lấy được miếng ngọc bội kia thì cũng rất khó luyện hóa sử dụng nó.
Trên cơ bản, luồng sức mạnh bản nguyên đó không có thiên kiêu nào ở đây có thể tùy tiện đỡ được. Ngay cả những thiên kiêu cấp bậc như Bạch Tuyết Vi hay Viêm Không Tịnh cũng phải dốc hết sức mới làm được. Thế mà Quân Tiêu Dao lại trực tiếp cầm nó trong tay, hoàn toàn không có tí cảm giác gì.
Lúc này đây, trong lòng Tô Vũ thầm trở nên cảnh giác.
Thân là Thế Giới Chi Tử, người được trời chọn của thế giới Nam Đẩu, Tô Vũ hoàn toàn không phải là một kẻ lỗ mãng. Hắn ta từng đi lên từ người bình thường, cho nên hiểu rất rõ đạo lý sư tử muốn bắt thỏ cũng phải dốc hết sức, chứ huống chi là một vị Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai xưa nay chưa từng có.
Mặc dù trong lòng Tô Vũ đã cảnh giác nhưng hắn ta vẫn thong dong và kiêu ngạo, bởi vì hắn ta là người được trời chọn của thế giới Nam Đẩu. Có thể nói hắn ta giống như một vị vương ở trong thế giới Nam Đẩu, huống chi hắn ta còn có thể sử dụng sức mạnh bản nguyên của thế giới Nam Đẩu, thậm chí là điều động một phần sức mạnh thiên địa của thế giới này. Đây chính là con át chủ bài lớn nhất của hắn ta, là đại sát chiêu có thể giết chết người có cảnh giới cao hơn mình. Vì vậy, dù phải đối mặt với một Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai sâu không lường được như Quân Tiêu Dao thì Tô Vũ cũng không sợ hãi chút nào.
Sau lần thăm dò này, mọi người ở đây đều phải thầm than thở. Đây là màn đọ sức “khai vị” của Thế Giới Chi Tử và Thánh Thể Đạo Thai ư?
“Nguyên Tổ Thần Triều các người muốn làm cái gì?” Trong đôi mắt phượng của Nguyệt Chỉ Lam hiện nét lạnh như băng.
Tô Vũ tặng một cái chuông ngọc trong buổi lễ trưởng thành của Quân Tiêu Dao, chẳng phải là đang ám chỉ tống chung (*) hay sao? Đây chính là một sự khiêu khích.
(*) Tống chung: Chăm sóc cho người thân trước lúc lâm chung.
“Tô Vũ, ngươi có ý gì?”
Trên gương mặt thanh tú của Vân Khê cũng hiện vẻ rét lạnh.
Tô Vũ đang khiêu khích ca ca của nàng à?
“Vân Khê, cuối cùng cũng được nhìn thấy nàng rồi…”
Khi thấy cô gái mặc váy xanh xinh đẹp động lòng người kia, ánh mắt Tô Vũ khẽ run lên, trong mắt ánh lên sự nhung nhớ. Hắn ta cố gắng tu luyện như vậy là vì điều gì? Ngoại trừ để trở thành Thế Giới Chi Chủ tương lai của thế giới Nam Đẩu ra thì vẫn còn một nguyên nhân rất quan trọng khác. Đó chính là hắn ta muốn đường đường chính chính đứng trước mặt Vân Khê, nói cho nàng biết là hắn ta xứng với nàng!
Cho dù là con sâu cái kiến ở trong bụi cỏ cũng sẽ có một ngày có thể đằng vân cửu thiên, hóa thân thành rồng!
Mà bây giờ hắn ta đã làm được rồi!
“Tô Vũ, ngươi tặng lễ vật này cho ca ca ta là có ý gì!”
Vân Khê hoàn toàn không nhìn thấy sự mến mộ yêu thương trong mắt Tô Vũ, nàng chỉ muốn đòi một lời giải thích cho ca ca của mình.
Tô Vũ chỉ cười khẽ rồi nói: “Vân Khê, đây là Cửu Tiêu Bích Lạc Chung, là một món bảo vật hiếm thấy, lễ vật này chưa đủ nặng à?”
Tô Vũ hoàn toàn không có tí hảo cảm nào với Quân Tiêu Dao. Hắn ta đi lên từ một người bình thường, còn Quân Tiêu Dao là Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai trời sinh. Hắn ta không cha không mẹ, còn Quân Tiêu Dao lại có một người mẹ là Nữ Đế quyền khuynh thiên hạ. Ngày xưa, hắn ta là một người cực kỳ bình thường, còn Quân Tiêu Dao vừa mới sinh ra đã khiến toàn bộ thế giới Nam Đẩu chấn động. Có thể nói là Tô Vũ ghét nhất kiểu người có thiên mệnh cao quý giống như Quân Tiêu Dao.
Nguyện vọng của Tô Vũ từ xưa đến nay chính là tạo ra một thế giới hoàn mỹ, không phân biệt thân phận địa vị, không tồn tại sự bất công. Quân Tiêu Dao lại phá vỡ nguyện vọng của hắn ta, giống như là một quý tộc trời sinh, nhất định sẽ đứng trên chúng sinh. Bởi vậy Tô Vũ luôn bài xích Quân Tiêu Dao cả từ tâm lý đến sinh lý.
Thế nhưng hắn lại là ca ca của Vân Khê, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì sau này sẽ trở thành anh vợ tương lai của mình, thế nên bây giờ Tô Vũ vẫn chưa trở mặt hoàn toàn, để tránh bị Vân Khê ghét bỏ.
Nhưng Tô Vũ không biết trong lòng Vân Khê, Quân Tiêu Dao có địa vị quan trọng cỡ nào. Chuyện này đã chạm đến vảy ngược của Vân Khê, bởi thế nàng rất phản cảm và chán ghét Tô Vũ.
Có điều trong lòng Quân Tiêu Dao lại chẳng có cảm giác gì. Trong mắt hắn, hành vi của Tô Vũ giống như con nít đánh nhau vì thể diện, vô cùng trẻ con.
Quân Tiêu Dao tùy ý khép tay lại, Cửu Tiên Bích Lạc Chung kia hóa thành bụi phấn rồi bay mất.
“Ngươi chính là Tô Vũ.”
Thấy Quân Tiêu Dao vẫn tỏ ra thản nhiên, hoàn toàn không để ý, mọi người ở đây đều âm thầm gật đầu. So với một Quân Tiêu Dao không quan tâm hơn thua, bình tĩnh thản nhiên thì hành vi thăm dò của Tô Vũ giống như trò chơi trẻ con, ấu trĩ tầm thường.
“Không hổ là Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai xưa nay chưa từng có, tầm mắt và bản lĩnh của Thiếu Đế hơn hẳn Tô Vũ kia.”
“Tất nhiên rồi. Thiếu Đế người ta có thể bế quan mười lăm năm, mặc kệ những lời đồn thổi không hay ở bên ngoài, tâm tính này có mấy ai có được?”
Chỉ sợ ngay cả Tô Vũ cũng không ngờ hành động thăm dò của bản thân lại khiến mình trở nên tầm thường, còn thái độ lạnh nhạt thản nhiên của Quân Tiêu Dao lại được rất nhiều người tán thưởng.
Từ khi vừa chạm mặt nhau, Tô Vũ đã rơi xuống thế hạ phong. Điều này khiến hắn ta cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng dù sao hắn ta cũng là Thế Giới Chi Tử, tâm tính hơn hẳn người bình thường. Hắn ta bình ổn lại tâm trạng rồi nói: “Không sai, ta chính là Tô Vũ. Nghe nói Thiếu Đế là Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên bất phàm, chẳng trách Vân Khê lại ỷ lại vào huynh như thế.”
Dù có thế nào, hắn ta cũng không thể thua Quân Tiêu Dao ở mặt khí thế được.