Chương 2129: Người của nhất tộc kia
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thân phận cao quý, thể chất vô song, dung mạo tuyệt thế, còn dùng một chưởng đè ép thế giới chi tử của thế giới Nam Đẩu. Đi đâu mà tìm được loại nam nhân này, đừng nói thế giới đại thiên, cho dù lật tung toàn bộ Giới Hải cũng không tìm thấy một người.
Những Thánh Nữ kiêu nữ bình thường vô cùng rụt rè, kiêu căng, thậm chí thanh lãnh, giờ phút này cả đám đều vô cùng kích động, như lang tựa hổ, thiếu chút nữa đã quỳ gối trước mặt Quân Tiêu Dao mà liếm hắn.
Bạch Tuyết Vi thấy cảnh này, trừ tự giễu và chua xót ra thì không còn vẻ mặt và cảm giác nào khác. Đều là nàng ta tự làm.
Vân Khê lại nhăn mày đẹp lại.
Đám nữ nhân này không khỏi quá không rụt rè, hiện tại đến phiên nàng tới bảo hộ Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao lại không để ý mấy.
Lúc này, vẻ mặt đột nhiên hơi lay động, sau đó nhàn nhạt nói vào một khoảng hư không,: “Không nghĩ tới còn có khách quý đến cửa, ta lại không tiếp đón từ xa.”
Quân Tiêu Dao vừa dứt lời thì toàn trường đều lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Đúng lúc này, một tiếng cười già nua bỗng vang lên: “Không tồi, không hổ là thể chất Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai cấp bậc truyền thuyết, lão phu cũng không mang hạ lễ gì, xin vui lòng nhận lấy chút lễ vật này...”
Chỉ nghe thấy tiếng nói già già nua ấy mà không thấy được người.
Trong hư không bỗng có quang hoa dâng trào, một tia hào quang rớt xuống, nó bao lấy một cây thuốc, tản mát ra một luồng tiên khí thơm phức, thật sự làm người ta ngửi thấy đã cảm thấy cả người thoải mái, giống như muốn vũ hóa phi thăng.
Có người hít hà một hơi, thất thanh nói: “Đó chẳng lẽ là... Bán Tiên Dược!”
Tất cả mọi người đều chấn động, Bán Tiên Dược còn xem như lễ vật nhỏ sao?
Mặc dù tìm khắp toàn bộ thế giới Nam Đẩu cũng không tìm ra được bao nhiêu cây?
Bán Tiên Dược hiếm thấy ở tiên vực, ở Giới Hải cũng tương tự.
Cái này trân quý hơn bất tử dược quá nhiều, hoàn toàn không phải một cấp bậc.
Hơn nữa có thể tùy tiện đưa ra Bán Tiên Dược, hơn nữa không chút để ý, rốt cuộc giọng nói già nua kia có lai lịch gì?
Thế lực bất hủ bình thường tuyệt đối không có khả năng có nội tình như vậy. Vô số thế lực toàn trường đều ồ lên, trong mắt mang theo một tia chấn động.
Tùy tiện đưa ra Bán Tiên Dược, thế lực nào ở thế giới Nam Đẩu có được bút tích như vậy?
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, vị lão giả đưa ra Bán Tiên Dược vẫn chưa hiện thân.
Theo lý thuyết, đưa ra vật quý trọng như vậy cũng nên hiện thân một chút mới đúng. Giờ khắc này, vô số người đều sinh ra tò mò với lão giả kia.
Trong mắt Quân Tiêu Dao cũng xẹt qua một tia ám mang.
Hắn có thể cảm giác được cây Bán Tiên Dược kia cũng không dùng đến thủ đoạn gì, nó thật sự là một cây Bán Tiên Dược.
Mà hắn cũng không cảm giác được địch ý và ý xấu từ giọng nói già nua kia, thậm chí còn mang theo một tia khen ngợi và thưởng thức.
“Chẳng lẽ...” Trong lòng Quân Tiêu Dao hiện lên một tia suy đoán.
Hắn cũng không chút khách sáo mà nhận lấy Bán Tiên Dược, cười nhạt và nói: “Vãn bối đành nhận lấy lễ vật của tiền bối.”
“Ha ha, lão phu chờ mong biểu hiện và trưởng thành của ngươi ngày sau!”
Vừa dứt lời, tia khí tức đó cũng tiêu tán.
Mọi người ở đây đều tấm tắc bảo lạ.
“Chẳng lẽ có thế ngoại cao nhân đi ngang qua nơi đây, ban Bán Tiên Dược cho Thiếu Đế?” Có người không khỏi suy đoán.
Trước kia không thiếu xuất hiện một ít ví dụ như vậy, một ít tồn tại thực lực cực kỳ cường hãn có thể vượt qua các thế giới và vũ trụ. Nếu phát hiện một ít hạt giống thiên phú thật tốt liền ban cho cơ duyên hoặc là thu làm đệ tử.
Có lẽ vị lão giả thần bí chưa từng hiện thân kia cũng là một thành viên trong đó.
Nhưng đó chỉ là ngoại giới suy đoán, trong đôi mắt đẹp của Nữ đế Nguyệt Chỉ Lam ẩn chứa một tia thâm thúy.
Bà lẩm bẩm trong lòng: “Chẳng lẽ là, người của nhà hắn...”
Nếu thật là như vậy, có nghĩa là nhà kia vẫn luôn âm thầm chú ý đến Quân Tiêu Dao.
“Ngày sau Tiêu Nhi sẽ đi đến thế giới càng rộng lớn, thế giới Nam Đẩu thật sự quá nhỏ với nó.” Nữ đế thầm nghĩ trong đáy lòng.
Buổi lễ thành nhân cũng hạ màn như vậy, mà đại nhân vật các thế lực đều mang theo đủ loại cảm xúc bất đồng và suy tư rời đi.
Ban đầu bọn họ cho rằng rất có thể buổi lễ thành nhân này là Nguyên Tổ thần triều cưỡng chế Huyền Thiên thần triều. Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao dùng một chiêu đánh bại thế giới chi tử Tô Vũ, dẫn tới toàn bộ cục diện đều hoàn toàn biến hóa.
Huyền Thiên thần triều vốn đang ở thế bị động yếu hơn lại chiếm được quyền chủ động.
Mà tất cả đều nhờ Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai Quân Tiêu Dao này!
Sau khi chứng kiến thực lực của Quân Tiêu Dao, những thiên kiêu tiến đến dự tiệc, muốn xem xét thực lực của Thánh Thể Đạo Thai, ai cũng thở ngắn than dài.
“Không hổ là Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai cổ kim vô song, cả thế giới chi tử cũng không địch lại thì ta càng đừng mơ.”
“Có lẽ những vương giả tuổi trẻ bị phong ấn kia mới có thể ngăn cản một hai chiêu của Thiếu Đế...”
Viêm Không Tịnh - vị thiên kiêu mang Thái Viêm Thần Mạch của Ly Hỏa Thánh Giáo cũng lộ ra một tia cười khổ.
Ban đầu hắn tới dự tiệc, trừ muốn chính mắt nhìn thấy Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai ra thì còn có ý ra tay so chiêu.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Vũ bị Quân Tiêu Dao dùng một chiêu đánh nát thì hắn ta lập tức huỷ diệt tâm tư này, không cần tự làm mất mặt mình.
Những thiên kiêu còn lại cũng như thế, tam quan đều bị đổi mới, không dâng lên nổi suy nghĩ luôn so đấu với Quân Tiêu Dao, cả đám đều hậm hực rời đi.
Sau khi trải qua lễ thành nhân lần này, uy vọng của Nguyên Tổ thần triều và thế giới chi tử đều bị đả kích nặg nề
Tất cả mọi người biết được Nguyên Tổ thần triều muốn giải quyết đối thủ một mất một còn là Huyền Thiên thần triều này trong khoảng thời gian ngắn là hoàn toàn không có khả năng.
Chỉ cần có Quân Tiêu Dao ở đây, Huyền Thiên thần triều sẽ vĩnh viễn có tự tin.
“Cũng may còn có Thiếu Đế, nếu không có kế sách của ngài ấy thì có lẽ tương lai của Huyền Thiên thần triều như thế nào cũng chưa biết...” Một ít vương công đại thần cũng cảm thán trong lòng.
Một nguy cơ liên quan đến tiền đồ của Huyền Thiên thần triều đã bị Quân Tiêu Dao hóa giải dễ như trở bàn tay như vậy.
Có thể nói hiện tại ở Huyền Thiên thần triều, uy danh của Quân Tiêu Dao đã đủ để so sánh với với mẫu thân hắn, nữ đế Nguyệt Chỉ Lam.