Chương 2165: Thiên địa càn khôn, kim bạc thần bí
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Món bảo bối hồ lô càn khôn này của Sở Tiêu chính là một món chí bảo có thể ảnh hưởng đến thời gian.
Nói một cách đơn giản thì, tốc độ thời gian trôi qua trong hồ lô càn khôn khác với bên ngoài.
Vì sao Sở Tiêu còn trẻ như vậy đã có thể tu luyện thành Chí Tôn?
Có lẽ, có một phần nguyên nhân do huyết mạch Đế tộc Sở thị kia.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất là vì có hồ lô càn khôn.
Trong hồ lô càn khôn có một vùng không gian rộng lớn.
Được Sở Tiêu gọi là thiên địa càn khôn.
Một ngày bên ngoài bằng một năm trong thiên địa càn khôn.
Sở Tiêu lợi dụng chênh lệch này nên mới có thể nhanh chóng quật khởi.
Đừng thấy hắn ta quá trẻ mà lầm, thời gian tu luyện tuyệt đối không hề ngắn.
Sở Tiêu vừa khẽ động tâm.
Một khắc sau, hắn ta liền tiến vào thiên địa càn khôn bên trong hồ lô càn khôn.
Mảnh thiên địa này tỏa sáng vàng rực rỡ, linh khí thiên địa nồng đậm chảy xuôi.
Tốc độ thời gian trong này trôi qua khác với bên ngoài.
Chỉ có một điều đáng tiếc là.
Thiên địa càn khôn cần phải có năng lượng để khởi động.
Nói cách khác, chỉ có bằng cách tiêu hao các loại năng lượng mới có thể ảnh hưởng đến tốc độ thời gian trôi qua.
Trước đó, Sở Tiêu cũng đã hao hết tâm lực, tìm đủ loại năng lượng mới có thể tu luyện được trong thiên địa càn khôn.
Nhưng hiện giờ, Sở Tiêu đã trở thành chủ nhân của Thanh Dương Thế giới.
Hắn ta có thể quán chú sức mạnh bản nguyên của Thanh Dương Thế giới vào trong thiên địa càn khôn.
Như vậy, hắn ta có thể ở trong thiên địa càn khôn tu luyện mãi.
Một ngày bên ngoài bằng một năm trong thiên địa càn khôn.
Sở Tiêu tu luyện một năm trong thiên địa càn khôn tương đương với ba trăm sáu mươi năm ở bên ngoài.
Đây chính là nguyên nhân tại sao Sở Tiêu lại tự tin mình có thể đuổi kịp Đạm Đài Thanh Tuyền.
Mà lòng tin của Sở Tiêu không chỉ đến từ thiên địa càn khôn.
Ở chính giữa thiên địa càn khôn.
Có một vầng mặt trời vàng kim kỳ diệu.
Nhưng đó không phải mặt trời thật sự.
Nhìn kỹ lại.
Chính giữa vòng kim hoa óng ánh kia là một trang giấy màu vàng.
Trên đó ghi rất nhiều văn tự cổ đại, như chư thiên tinh đấu vận hành, vô cùng phức tạp.
Mỗi một chữ viết đều như đại tinh óng ánh, lóa mắt, không ai dám nhìn thẳng.
“Với cảnh giới tu vi hiện tại của ta, hẳn là có thể tiếp tục học tập thần thông cao cấp hơn.”
Ánh mắt Sở Tiêu trong vắt.
Trên trang giấy như lá vàng này ghi lại thần thông cực kỳ cao thâm.
Liên quan đến thời gian!
Lúc trước, tu vi của Sở Tiêu không cao, chỉ có thể lĩnh ngộ một chút da lông.
Bây giờ, mặc dù hắn vẫn không thể nào hoàn toàn thấu hiểu hết trang lá vàng này.
Nhưng cũng có thể từ đó lĩnh ngộ ra thần thông cao thâm hơn.
Mà Sở Tiêu còn ẩn ẩn cảm giác được.
Dường như lá vàng này không phải bản hoàn chỉnh.
Vẫn khiến hắn cảm thấy không trọn vẹn.
Thậm chí, Sở Tiêu còn cảm thấy, có thể chính nhờ lá vàng này mà hình thành nên mảnh thiên địa càn khôn trong hồ lô càn khôn này.
“Rốt cuộc lá vàng này là thần vật vô thượng bực nào?”
“Mà đây chỉ là một mảnh không trọn vẹn, nếu như có được bản hoàn chỉnh.”
“Vậy chẳng phải sau này ta có vốn liếng trở thành chí cường giả rồi sao?”
Trong mắt Sở Tiêu có ngọn lửa bốc lên.
Lá vàng này cùng với thiên địa càn khôn chính là vốn liếng để hắn ta quật khởi.
Hắn ta muốn tiếp tục tu luyện trong thiên địa càn khôn.
Chờ tới khi thực lực tăng lên hẳn rồi, sẽ tiếp tục đi tìm phần lá vàng còn thiếu.
Sau đó có thể quang minh chính đại đi tìm Đạm Đài Thanh Tuyền rồi.
Thậm chí là, thù với Đế tộc Vân thị cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.
Dù sao thì, sức mạnh thời gian cũng chính là một trong những sức mạnh khủng khiếp nhất thế giới này.
Sở Tiêu đã có được cơ duyên này, nên hắn ta tự tin rằng mình có thể thực sự trở thành nhân vật tuyệt thế trong Giới Hải.
“Thanh Tuyền, chờ ta.”
“Còn cả Đạm Đài Đế tộc đã xem thường ta và Đế tộc Vân thị.”
“Các ngươi, đều chờ đó cho ta!”
….
Trong không gian hắc ám mênh mông bát ngát.
Có một chiếc thuyền vượt qua biển sao.
Trên boong thuyền, một già một trẻ, là Quân Tiêu Dao và Vân Mặc.
Một lúc sau, bỗng nhiên Quân Tiêu Dao cảm ứng được gì đó từ một nơi sâu xa.
Rất kỳ lạ.
Từ khi tu luyện Tiểu Số Mệnh Thuật, thi thoảng Quân Tiêu Dao lại có cảm giác này.
Dường như có thể cảm nhận được một chút sóng vận mệnh sóng sánh trong cõi u minh.
Cảm giác này, có vẻ như muốn nói, Quân Tiêu Dao sẽ gặp phải một số người thú vị.
“Vân Tiêu, sao thế?”
Thấy sắc mặt Quân Tiêu Dao thay đổi, Vân Mặc hỏi.
“Không có gì, Mặc lão, còn cách Toái Tinh Hải không xa chứ?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Ừ, đến lúc đó, người cứ đi tới đi, lão phu sẽ âm thầm quan sát. Dù sao đây cũng là nơi đám trẻ tuổi các người lịch luyện.”
Chỉ có những tu sĩ nằm trong phạm vi tuổi tác nhất định mới có tư cách lưu danh trên Phong Thần Bi.
Cho nên, đây là cơ duyên thuộc về thế hệ trẻ tuổi.
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Mấy ngày sau, cuối cùng Quân Tiêu Dao đã tới địa giới Toái Tinh Hải.
Toái Tinh Hải không nằm trong bất kỳ thế giới nào.
Mà nằm trong một mảnh địa vực tối tăm nhất Giới Hải.
Quân Tiêu Dao đã tới địa giới Toái Tinh Hải.
Hắn nhìn quanh, thì ra ngân hà bao la mênh mông như đại dương kia chính là Toái Tinh Hải.
Đây là một khu vực bao la vô cùng, không thuộc về bất kỳ thế giới nào.
Nhưng người ta lại cảm thấy dường như nó còn rộng hơn cả một thế giới tiểu thiên.
Đương nhiên, cho dù Toái Tinh Hải mênh mông vô tận.
Nhưng so với toàn bộ Giới Hải thì nó cũng chỉ như một hạt cát trong sa mạc, một giọt nước giữa biển rộng mà thôi.
Quân Tiêu Dao một mình tiến vào Toái Tinh Hải.
Mặc dù Toái Tinh Hải không thuộc về bất kỳ thế giới nào.
Nhưng trong đó có rất nhiều ngôi sao sinh mệnh, rất nhiều sinh linh dừng chân tại đây.
Chính giữa Toái Tinh Hải.
Có một viên sinh mệnh cổ tinh mênh mông.
Trong tòa sinh mệnh cổ tinh này có một tòa thành trì mênh mông.
Nó lớn khoảng tương đương nửa cổ tinh.
Đây là một tòa trành trì trong Toái Tinh Hải.
Vì nó gần với nơi Phong Thần Bi xuất thế nhất.
Nên vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều sinh linh tu sĩ của các thế lực khác nhau, chủng tộc khác nhau tới tới lui lui trong đó.
Không thiếu một số thiên kiêu trẻ tuổi có lai lịch không tầm thường.
Những thiên kiêu kia ai nấy đều tài hoa xuất chúng, dùng dị thú quý hiếm kéo xe.
Bên người còn có một đoàn tùy tùng đi theo, có cả người hộ đạo với khí tức nội liễm.
Mỗi một vị đều có thể khiến cho các tu sĩ xung quanh kinh hô trận trận.
Có thể thấy, trong Giới Hải, thiên kiêu cũng nhiều như cá diếc sang sông.
Không hề ít hơn Cửu Thiên Tiên vực.
Mà các thiên kiêu đang tập trung ở đây chỉ là một phần cực nhỏ mà thôi.
Nhưng chính trong tình huống các thiên kiêu đang ùn ùn kéo tới này.
Lại có một thân ảnh vô tình khiến tất cả đều chú ý tới.
Là một vị công tử, toàn thân áo trắng như tuyết, khoan thai hạ bước, ánh mắt bình tĩnh.
Quanh thân hắn không có tùy tùng như chúng tinh phủng nguyệt, cũng không có người hộ đạo gì.
Nhưng khí chất vô hình siêu nhiên kia lai khiến cho tất cả mọi người choáng váng.
Như một đóa sen trắng nở rộ giữa bùn.