Chương 2182: Ngũ Tiên Vân Tộc, cổ tộc Hạ thị không cần thiết tồn tại
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà lão giả áo bào đỏ thấy uy hiếp dường như có hiệu quả. Trong mắt ông ta lóe lên một tia sắc lạnh, lại lần nữa dứt khoát ra tay nhằm vào Quân Tiêu Dao:
“Tiểu tử, giết tôn nhi của lão phu, ngươi phải trả giá bằng máu!”
Quân Tiêu Dao đối diện với thế công bất ngờ đánh úp, vẫn như cũ không nhúc nhích không dao động. Hắn đứng chắp tay, tựa như không hề nghe thấy.
Lăng lão ở bên cạnh thấy thế thì khẽ cau mày.
Ngay lúc ông ấy sắp sửa ra tay.
Hừ!
Trong trời đất vang lên một tiếng hừ lạnh!
Tiếng hừ lạnh này hệt như thiên thần nổi giận, sấm sét nổ vang!
Tất cả mọi người ai nấy đều cảm nhận được một cỗ uy áp vô cùng khủng khiếp, lật đổ thập giới!
Rất nhiều thiên kiêu ngay lập tức bị ép tới khí huyết đều đang sôi trào!
Đương nhiên người chịu ảnh hưởng nặng nề nhất vẫn là vị lão giả áo bào đỏ của cổ tộc Hạ thị kia.
Ông ta cứ thế thân thể rạn nứt, phun ra một ngụm máu tươi lớn xen lẫn nội tạng.
Thậm chí cả nguyên thần dường như cũng muốn nổ tung ở trong một tiếng hừ lạnh này!
“Là ai?”
Nhãn cầu của lão giả áo bào đỏ đột ngột lồi lên, kèm theo đó là vẻ mặt khiếp sợ tột cùng.
Vẻn vẹn chỉ là một tiếng hừ lạnh lại có thể khiến cho một vị Hỗn Độn Đạo Tôn như ông ta bị thương nặng đến nước này, đến cùng là nhân vật nào?
Trong hư không, ánh sáng mờ ảnh hiện lên, cuối cùng biến thành một vị lão giả tóc trắng như lông hạc, da mặt hồng hào như trẻ con, tiên phong đạo cốt.
Biểu cảm lão giả lạnh băng, giống như thiên thần, còn mơ hồ tản ra một tia Đế uy, ép sập cả tinh hà.
“Đây… đây…”
Lão giả áo bào đỏ hoàn toàn ngây ra như phỗng.
Sao lại xuất hiện một tôn Đại Đế cơ chứ?
Hơn nữa cỗ khí tức kia hình như còn hùng hậu hơn cả Đại Đế bình thường.
Có phải cho dù là vị Cổ Tổ Đế Cảnh kia của bọn họ đến thì cũng không phải là đối thủ của lão giả này hay không?
Lăng lão ở bên cạnh đưa mắt nhìn qua, bỗng nhiên vô cùng sửng sốt, tâm trạng kích động.
Ông ấy đi thẳng lên, vội vàng chắp tay chào: “Tại hạ Đạm Đài Lăng của Đạm Đài Đế Tộc, bái kiến Vân Mặc Thượng Tiên!”
Một câu vừa ra, bốn phía hoàn toàn yên ắng…
Những thiên kiêu đang có mặt ở đây, bao gồm cả Tống Đạo Sinh, Đạm Đài Thanh Tuyền, đều sợ ngây người.
Có lẽ bọn họ chưa từng gặp qua Vân Mặc nhưng khẳng định đã từng nghe nhắc đến năm vị cường giả mạnh nhất trong đế tộc Vân thị.
Ngũ Tiên Vân Tộc!
Ngũ Tiên này chính là năm vị Cổ Tổ bối phận vô cùng cổ xưa ở trong đế tộc Vân thị, cũng là năm vị mạnh nhất nắm quyền lực cao nhất đế tộc Vân thị.
Đương nhiên, Ngũ Tiên ở đây cũng không phải nói bọn họ là Tiên thực sự, mà là một loại tôn xưng dành cho cường giả.
Năm người hợp lại xưng là Ngũ Tiên Vân Thị.
Người yếu nhất trong số đó cũng là đầu sỏ trong Đế.
Vân Mặc chính là xếp thứ năm trong Ngũ Tiên Vân Tộc.
Về phần phụ thân Vân Thiên Nhai của Quân Tiêu Dao, tuy không phải là Ngũ Tiên nhưng thân phận người giữ cửa của ông ấy so ra cũng chỉ cao hơn chứ không thấp hơn Ngũ Tiên.
“Sao có thể thế được, một trong Ngũ Tiên Vân Tộc hiện thân, chẳng lẽ vị Quân công tử này là…”
Đầu óc toàn bộ thiên kiêu hoàn toàn trống rỗng, không thể tin được.
Ánh mắt Vân Mặc rét lạnh. Ông ấy nhìn vào lão giả áo bào đỏ của cổ tộc Hạ thị, lạnh giọng nói:
“Bảo Đế Tử của tộc ta trả giá bằng máu, cổ tộc Hạ thị thật to gan!”
Toàn bộ người của cổ tộc Hạ thị đều tê liệt, hoàn toàn tê liệt. Mặt mày ai nấy đều tái nhợt đến cực điểm.
Lão giả áo bào đỏ còn đang gào thét trong bụng.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Vị công tử này không phải là người của đế tộc Đạm Đài mà còn khủng khiếp hơn, là Đế Tử của đế tộc Vân thị sao?
Vả lại, từ khi nào thì đế tộc Vân thị xuất hiện nhân vật số một như vậy?
Lão giả áo đỏ quả thật là có khổ nhưng không nói được, vẻ mặt hốt hoảng cùng cực.
Bây giờ bọn họ rốt cuộc đã hiểu, vị công tử bí ẩn vô sonng này đến cùng có lai lịch gì.
“Không… không, đây đều là hiểu lầm, trước đó ta không biết…”
Mặt lão giả áo bào đỏ đã tái đến không còn chút huyết sắc nào, mặt mày trắng bệch như tờ giấy.
Trước đó ông ta đối diện với đế tộc Đạm Đài còn dám lôi đế tộc Hạ Hầu ra, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn nghẹn họng.
Cho dù đế tộc Hạ Hầu có bá đạo đi nữa thì liệu có bá đạo bằng đế tộc Vân thị này không?
“Dám trêu chọc Đế Tử tộc ta, cổ tộc Hạ thị không cần thiết tồn tại nữa.”
Một tay Vân Mặc y như vòm trời sụp đổ, ép tới đám người lão giả áo bào đỏ.
“Không!”
Trong mắt lão giả áo bào đỏ lộ ra một tia tuyệt vọng.
Ông ta tuyệt vọng cũng không phải là vì bản thân mình sắp chết. Mà là ngay tiếp theo đây, cả cổ tộc Hạ thị cũng sẽ hoàn toàn tan thành mây khói trong một câu nói của Vân Mặc.
Đây chính là uy nghiêm tối cao của đế tộc Vân thị!
Một chưởng của Vân Mặc rơi xuống.
Một đám cường giả của Chúc thị cổ tộc bao gồm cả vị lão giả mặc áo bào đỏ kia, trực tiếp hóa thành tro bụi.
Trong lòng tất cả mọi người đều run lên.
Đây cũng là sức mạnh của đế tộc!
Hơn nữa tất cả mọi người đều biết.
Mọi việc không thể kết thúc như này được.
Không chỉ có đám người lão giả áo bào đỏ phải bỏ mạng.
Sợ là toàn bộ Chúc thị cổ tộc, đều sẽ xong đời.
Trong đám người, sắc mặt của Giang Thải Vi đã trở lên trắng bệch.
Môi nàng run bần bần, cả người như đọa hầm băng.
"Hắn... Hắn ta là Đế tử của Vân thị đế tộc sao?"
Giang Thải Vi khắp người tê dại, đầu ong ong.
Vậy mà trước đó nàng lại khiêu khích một vị Đế tử Vân tộc, hơn nữa còn muốn thu nhận hắn ta làm nam sủng.
Đây rõ ràng là một chuyện nực cười, tự tìm cái chết!
Có thể nói, dựa vào thân phận hiện giờ của Giang Thải Vi, đừng nói làm thê thiếp của Quân Tiêu Dao.
Cũng đừng nói đến việc làm nha hoàn thị nữ.
Thậm chí, còn không có tư cách làm một sủng vật!
Về phần tất cả thiên kiêu còn lại, cũng rung động không thôi.
Không ngờ rằng lại có thể nhìn thấy Đế tử Vân tộc ở đây.
Phải biết rằng, trong tám đại thế tộc, Vân tộc là tồn tại cường thịnh số một số hai.
Thậm chí còn ẩn giấu sức mạnh của rồng.