Chương 2198: Đạm Đài Thanh Toàn tâm thần không yên
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thân là một trong những trụ cột, người cầm lái của Đế Tộc, tất nhiên Đạm Đài Ngọc Long cần cân nhắc mọi cái lợi và cái hại.
Mà kỳ thật từ lúc bắt đầu kiêu nữ Đế Tộc như Đạm Đài Thanh Toàn đã không có quyền lựa chọn hôn nhân của mình, mọi chuyện đều phải phục tùng sự sắp xếp của gia tộc.
Nếu thiên kiêu Đế Tộc hưởng thụ tài nguyên cùng địa vị mà gia tộc mang đến, vậ cũng phải cống hiến vì gia tộc.
Đạm Đài Thanh Toàn chính là ví dụ rõ ràng nhất.
“Nhưng đến lúc đó sợ rằng Hạ Hầu Đế Tộc sẽ không ngồi xem chúng ta nghiêng về hướng Vân Thị Đế Tộc.” Đạm Đài Ngọc Long nói.
Khác với Hạ Hầu Đế Tộc, Đạm Đài Đế Tộc không có dã tâm muốn trở thành đứng đầu trong Bát Đại Đế Tộc.
Ông ta chỉ muốn làm Đạm Đài Đế Tộc trường tồn thế gian, bình yên vượt qua đại phong ba Giới Hải kế tiếp mà thôi.
“Nhưng cổ tổ đại nhân, vãn bối lại cảm thấy Vân Tiêu này có tiền đồ không thể lường trước được, thậm chí tương lai có khả năng vượt qua phụ thân hắn. Đến lúc đó lại không còn Đế Tộc nào có thể sánh được với Vân Thị Đế Tộc, khi đó chúng ta lại đến làm thân thì chỉ sợ đã trễ.” Đạm Đài Lăng nói.
Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than ngày tuyết khó, đạo lý này ai cũng biết.
Chờ Vân Thị Đế Tộc hoàn toàn đứng vững trên vị trí Đế Tộc đứng đầu thì yêu cầu kết minh của Đạm Đài Đế Tộc có thể có cũng có thể không.
Đạm Đài Ngọc Long nghe vậy thì nhàn nhạt gật đầu và nói: “Hừm, như vậy trước đi. Có thể để Thanh Toàn đi tiếp xúc một chút trước, đến lúc đó để lão phu nhìn xem rốt cục nhi tử của Thiên Nhai Đại Đế có thể xuất sắc đến mức độ nào...”
Toàn bộ Thiên cung trở nên yên lặng đi.
Trong một khu vực khác của Đạm Đài Đế Tộc, có một mảnh động thiên phúc địa như thế ngoại đào nguyên.
Ở giữa động thiên phúc địa đó có một bóng hình xinh đẹp duy mĩ ngồi xếp bằng, váy dài giản đơn, thân thể mềm mại như liễu, mái tóc dài như tơ lụa được một cây trâm bích ngọc lưu li búi lên, càng có vẻ dịu dàng động lòng người.
Một gương mặt trái xoan nho nhỏ trong trẻo như ngọc, hết sức sáng ngời.
Đôi mắt long lanh như hàm chứa nước gợn.
Nàng ta chính là Đạm Đài Thanh Toàn.
Sau khi trở lại Đạm Đài Đế Tộc, Đạm Đài Thanh Toàn cũng tích lũy đầy đủ, đột phá tới Đại Thiên Tôn chi cảnh.
Tuy rằng còn không thể đánh một trận với Chủng Tử cấp vương giả phong ấn, nhưng cũng xem như bước lên thiên kiêu đỉnh lưu Đế Tộc.
Nhưng giờ phút này, tâm thần của Đạm Đài Thanh Toàn lại mang theo chút không yên, không thể tập trung tinh lực vào chuyện tu luyện.
“Không biết Quân công tử có đến hay không...” Đạm Đài Thanh Toàn lẩm bẩm nói.
Tuy rằng nàng đã biết thân phận khác của Quân Tiêu Dao chính là Vân Tiêu đế tử, hiện tại còn trở thành thiếu chủ Vân Thị Đế Tộc. Nhưng nàng vẫn quen gọi hắn là Quân công tử.
Đây có lẽ chính là ấn tượng lần đầu gặp mặt.
Sau khi từ biệt ở Phong Thần Bi, nàng vốn tưởng rằng có lẽ Quân Tiêu Dao sẽ dành thời giờ tới bái phỏng nàng.
Nhưng không có, Quân Tiêu Dao giống như không còn bất cứ liên hệ gì với nàng.
Thẳng đến gần đây, tiệc mừng thọ của cổ tổ sắp tới, Đạm Đài Thanh Toàn mới mang theo một tia thấp thỏm mà phái người đi mời Quân Tiêu Dao.
Nhưng không biết Quân Tiêu Dao có tới hay không.
Rốt cuộc thân phận hiện tại của hắn chính là Vân thị thiếu chủ, cao quý không thể nói đến.
Bàn về thân phận thì hắn còn cao hơn cả Đạm Đài Thanh Toàn.
Nếu không tới, vậy chứng minh có lẽ nàng chỉ là một người qua đường đối với Quân Tiêu Dao. Trong đầu nàng ta phác họa ra bóng dáng bạch y vô song, phong tư tuyệt thế.
Tâm thần Đạm Đài Thanh Toàn không được yên ổn.
“Không, ta mời Quân công tử chỉ vì muốn báo đáp ân cứu mạng của hắn mà thôi, tuyệt đối không có ý gì khác.” Đạm Đài Thanh Toàn lẩm bẩm.
Lúc này, bỗng nhiên, một thiếu nữ mặc váy áo màu vàng đỏ xuất hiện: “Thanh Toàn biểu tỷ đang lầm bầm lầu bầu cái gì vậy?”
Thiếu nữ mặc váy áo màu vàng đỏ có mặt hạnh má đào, mắt ngọc mày ngài, nhìn có vẻ hoạt bát linh động, cứ như nai con trong rừng.
Tuy không có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng có cảm giác kiều tiếu đáng yêu như tiểu muội nhà bên.
“Minh Châu.” Nhìn thấy thiếu nữ, Đạm Đài Thanh Toàn lộ ra nụ cười.
Thiếu nữ tên là Đạm Đài Minh Châu, cũng là một kiêu nữ của Đạm Đài Đế Tộc, là biểu tỷ muội với Đạm Đài Thanh Toàn, quan hệ cũng không tồi.
“Ta thấy Thanh Toàn biểu tỷ tâm thần không yên, trong lòng nhất định có tâm sự gì đó, để ta đoán xem...” Đạm Đài Minh Châu chấp đôi tay nhỏ sau lưng, giống như một bà cụ non mà híp đôi mắt xinh đẹp lại đánh giá Đạm Đài Thanh Toàn.
Sau đ nàng ta bỗng vỗ tay một cái và nói: “Nga, Minh Châu đã biết!”
“Biết cái gì?” Đạm Đài Thanh Toàn mỉm cười và nói.
“Thanh Toàn biểu tỷ, ngươi tư xuân!” Đạm Đài Minh Châu dùng một câu nói toạc thiên cơ.
“Con ranh này, tìm đánh!” Đạm Đài Thanh Toàn thè lưỡi với Đạm Đài Minh Châu, trên gương mặt nõn nà dâng lên một tia ửng hồng.
“Xem, quả nhiên Minh Châu đoán đúng rồi, để ta ngẫm lại. Chẳng lẽ là Thanh Toàn biểu tỷ gặp được chân mệnh thiên tử ở thế giới hạ đẳng trước kia? Giống như là thuyết thư tiên sinh đã kể, quý tộc tiểu thư gặp được thiếu niên tầng dưới chót.” Sóng mắt Đạm Đài Minh Châu lưu chuyển, nói.
Đạm Đài Thanh Toàn nghe vậy thì hơi ngây người.
Hình như đã rất lâu rồi nàng ta không nghĩ tới Sở Tiêu.
Sở Tiêu là bằng hữu tốt nhất của nàng ở thế giới Thanh Dương, hơn nữa cũng là nam tử mà nàng cực kỳ thưởng thức.
Tuy rằng còn chưa tới mức ái mộ, nhưng thật sự đã có một tia hảo cảm như có như không.
Nhưng sau khi rời khỏi thế giới Thanh Dương, Đạm Đài Thanh Toàn cho rằng mình rất khó gặp lại Sở Tiêu.
Dù sao chênh lệch thân phận địa vị giữa nàng và Sở Tiêu thật sự quá lớn.
Hơn nữa hiện tại mới qua một năm, nàng không có khả năng lập tức đi tìm Sở Tiêu. Hẳn Sở Tiêu cũng không có thực lực rời khỏi thế giới Thanh Dương để tìm nàng. Cho nên, Đạm Đài Thanh Toàn dần dần đã chặt đứt tia nhớ nhung đó.