Chương 2204: Quà mừng “Keo kiệt”, Đạm Đài Ngọc Long vui sướng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ha hả... Không hổ là con trai của Thiên Nhai Đại Đế, Vân Tiêu, ngươi thật sự làm thế nhân cảm thấy bất ngờ chấn động.” Đạm Đài Ngọc Long nói, ánh mắt cũng cực kỳ thâm thúy.
Trước kia chưa chính mắt nhìn thấy Quân Tiêu Dao, trong lòng ông ta còn có một ít nghi ngờ, cũng rất bất ngờ vì sao Đạm Đài Lăng lại tôn sùng người này như vậy.
Hiện tại Đạm Đài Ngọc Long xem như đã rõ.
Con mẹ nó đây chính là một yêu nghiệt tuyệt đại vạn cổ cũng không xuất hiện!
Thiên Nhai Đại Đế đã là dị loại cường thế quật khởi trong Vân Thị Đế Tộc, kết quả hiện tại con nối dõi của ông còn biến thái hơn nữa!
“Chẳng lẽ thật sự không thể vượt qua Vân Thị Đế Tộc sao?” Đạm Đài Ngọc Long nghĩ thầm.
Nhưng cũng may Đạm Đài Đế Tộc không có dã tâm như Hạ Hầu Đế Tộc, bọn họ chỉ cầu truyền thừa vạn cổ, có thể bình an vượt qua kiếp số hắc họa kế tiếp là được.
Vậy xem ra, Vân Thị Đế Tộc chính là minh hữu tốt nhất.
Thiên Nhai Đại Đế vốn đã trở thành trụ cột Trong Vân Thị Đế Tộc, mà tương lai Quân Tiêu Dao càng tiền đồ vô lượng.
Đạm Đài Ngọc Long tự nhận là ánh mắt nhìn người của mình rất chính xác, thế thì có thể để Đạm Đài Thanh Toàn và Quân Tiêu Dao giao lưu với nhau.
Mà lúc này, Quân Tiêu Dao bỗng lấy ra một cái hộp gỗ và nói: “Quà mừng của vãn bối hơi keo kiệt, hy vọng Đạm Đài cổ tổ không cần để ý.”
“Ha hả, đâu nào.” Đạm Đài Ngọc Long hơi mỉm cười, tay tung một chiêu, trực tiếp tiếp nhận.
Nhưng ông cũng không mở ra, thân là Đế Tộc cổ tổ, có bảo bối gì mà ông chưa từng nhìn thấy. Cho dù là đưa một cây bán tiên dược thì Đạm Đài Ngọc Long sẽ không cảm thấy kinh ngạc gì.
Nhưng Đạm Đài Ngọc Long bỗng sửng sốt. Ông cảm giác được trong hộp gỗ như có một luồng khí tức cực kỳ đặc thù đang hấp dẫn mình.
Đạm Đài Ngọc Long trực tiếp mở hộp gỗ ra
Ngay sau đó, một luồng quang huy cuồn cuộn bao phủ toàn bộ tiệc mừng thọ, tất cả mọi người đều cảm giác được một luồng khí tức cuồn cuộn ý.
Đạm Đài Ngọc Long nhìn chăm chú vào đó, hô hấp lập tức cứng lại.
Trong hộp gỗ có một đoạn cành khô bích ngọc, thần quang lưu chuyển, quang hoa dâng trào.
Vài mảnh lá cây như chịu tải một loạt tiểu thế giới, sức mạnh căn nguyên cuồn cuộn đang chảy xuôi.
“Đây là... cành khô của Thế Giới Thụ!!” Đạm Đài Ngọc Long thất thố.
Không chỉ ông mà những người còn lại toàn trường biết được cũng hít hà một hơi, da đầu tê dại.
Thế Giới Thụ chính là chí bảo đỉnh cấp trong thiên địa, thứ bảo vật vô thượng làm cả thần thoại đế cũng rung động.
Thế Giới Thụ không chỉ có là chí bảo vô thượng ở Cửu Thiên Tiên Vực, ở Giới Hải vô biên cũng như thế.
Tuy rằng Giới Hải mênh mông, muốn tìm được một cây Thế Giới Thụ cũng không khác gì mò kim đáy biển. Thậm chí có thể nói Thế Giới Thụ quý hơn cả tiên dược chân chính.
Ở Giới Hải, đừng nói là Thế Giới Thụ, cho dù chỉ là một mảnh lá cây của Thế Giới Thụ cũng là thứ muốn mua cũng không được, có thể bán ra giá trị kinh thiên.
Càng đừng nói là một đoạn cành khô Thế Giới Thụ.
Món quà lớn mà Quân Tiêu Dao đưa ra này quả thực khiến người ta chấn động. Cho dù là cổ tổ tầm mắt xa rộng như Đạm Đài Ngọc Long cũng rất giật mình bất ngờ.
Cái này mà gọi là keo kiệt?
So sánh với Quân Tiêu Dao, quà mừng thọ những người khác đưa ra quả thực không khác gì một đống phân!
“Ngẫu nhiên có được một chút bảo bối, mong rằng Đạm Đài cổ tổ vui lòng nhận cho.” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười.
Tất nhiên hắn sẽ không chủ động bại lộ chuyện mình có Thế Giới Thụ, tuy rằng lấy bối cảnh của Vân Thị Đế Tộc, dù người khác biết Quân Tiêu Dao có Thế Giới Thụ thì cũng không dám nhằm vào.
Nhưng có thể giảm một chút phiền toái luôn không tệ.
“Vân Tiêu tiểu hữu thật khách khí, hôm nay tiệc mừng thọ của lão phu trở nên hết sức vẻ vang nhờ Vân Tiêu tiểu hữu.” Đạm Đài Ngọc Long ha ha cười.
Thái độ này khác biệt rõ ràng với trước đó, cũng không phải Đạm Đài Ngọc Long để ý danh lợi. Mà là trước mắt ông ta đang kẹt lại ở một cảnh giới, khó có thể tiến thêm.
Nhưng có cành khô Thế Giới Thụ này thì khả năng ông rảo bước tiến lên sẽ lớn hơn nhiều. Đây cũng là nguyên nhân Đạm Đài Ngọc Long vui sướng như thế.
Ông nói với Đạm Đài Thanh Toàn: “Toàn Nhi, các ngươi nhất định phải chiêu đãi Vân Tiêu tiểu hữu cho tốt.”
Đạm Đài Thanh Toàn hơi ngơ ra, sau đó gật đầu.
Trong lòng nàng bỗng có một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện: “Hay là Quân công tử vì ta nên mới tặng cho cổ tổ quà mừng quý trọng như thế?”
Trái tim nữ nhân như kim đáy biển, không thể nắm lấy, hơn nữa bởi vì cảm tính nên sẽ suy nghĩ tưởng tượng rất nhiều.
Tỷ như Quân Tiêu Dao căn bản không cần phải đưa cho Đạm Đài Ngọc Long món quà quý trọng như vậy, dù sao Đạm Đài Đế Tộc và Vân Thị Đế Tộc tuyệt đối không thân thiện đến mức này.
Vậy thì vì nguyên nhân nào?
Nguyên nhân duy nhất chính là trước kia Đạm Đài Thanh Toàn từng có qua lại với Quân Tiêu Dao.
Đạm Đài Thanh Toàn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Đó là có lẽ Quân Tiêu Dao cũng có ý với nàng, chỉ là không nói rõ, lấy cách tặng quà để ám chỉ.
Có thể nói, sau một hồi Đạm Đài Thanh Toàn miên man suy nghĩ tưởng tượng, nàng đã trực tiếp sinh ra một trong tam đại ảo giác của nhân sinh.
Hắn thích ta.
Đương nhiên, Đạm Đài Thanh Toàn cũng không phải người tự luyến như vậy. Nàng chỉ có suy nghĩ này mà thôi, còn chưa xác định, càng không thể bảo Quân Tiêu Dao chứng thực.
Lúc này, Quân Tiêu Dao cũng về tới bên người nàng và ngồi xuống.
“Thanh Toàn cô nương, làm sao vậy?” Nhìn thấy dáng vẻ hơi thất thần của Đạm Đài Thanh Toàn, Quân Tiêu Dao cười nhạt và nói.
“Không, không có gì.” Trên mặt Đạm Đài Thanh Toàn hiện lên một rặng mây đỏ.
“Ta đang miên man suy nghĩ cái gì vậy!” Đạm Đài Thanh Toàn âm thầm cắn môi, cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
Tuy rằng nàng ta là kiêu nữ của Đạm Đài Đế Tộc, nhan sắc cũng có thể bước lên Hình Mạo Phong Thần Bi. Nhưng điều kiện mọi phương diện của Quân Tiêu Dao đều gần như hoàn mỹ không có tỳ vết, tuyệt đối sẽ không thiếu nữ nhân, sao lại coi trọng nàng kia chứ?
Nhưng...
Nếu Quân Tiêu Dao thật sự đưa ra lời nói nào đó, nàng nên làm gì bây giờ?
Dù sao nàng thật sự không soi mói ra được tỳ vết gì từ trên người Quân Tiêu Dao. Có thể nói đối với nữ nhân thì hắn tuyệt đối là một nửa hoàn mỹ.