Chương 2214: Sở Tiêu phẫn uất
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao hơi suy tư.
Trước kia khi ở Phong Thần Bi, Tống Đạo Sinh cũng từng mời hắn. Hơn nữa Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy rất hứng thú với cái gọi là hạo nhiên chi khí của nho môn.
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười và nói: “Tắc Hạ Học Cung chính là học phủ đứng đầu Giới Hải, Quân mỗ cũng tò mò. Đến lúc đó nếu Thanh Toàn có rảnh, không bằng cùng đi chung, cũng có người làm bạn.”
Nghe Quân Tiêu Dao chủ động mời, trong lòng Đạm Đài Thanh Toàn lại có chút kinh hỉ và bất ngờ.
Nàng biết, lấy mị lực của Quân Tiêu Dao, không biết bao nhiêu kiêu nữ Đế Tộc, tiên tử tiên phi sẽ chủ động dán lên. Mà Quân Tiêu Dao chủ động mở miệng mời đã cực kỳ khó được.
“Vâng, đến lúc đó nhất định phải thảo luận thần thông đạo pháp với Quân công tử.” Đạm Đài Thanh Toàn cười mà mắt như trăng rằm.
Mà lúc này, một tầm mắt bắn thẳng đến.
Đạm Đài Thanh Toàn cảm giác được ánh mắt kia, lập tức nhìn lại.
Một bóng dáng trẻ tuổi vẫn luôn đứng ở nơi đó, chính là Sở Tiêu!
Sở Tiêu nhìn Quân Tiêu Dao và Đạm Đài Thanh Toàn cười nói đi ra thì sắc mặt hơi xanh đi.
Sở dĩ hắn ta không rời đi là vì muốn nói chuyện lần nữa với Đạm Đài Thanh Toàn.
Kết quả đợi một ngày một đêm, cuối cùng lại nhìn thấy hai người cười nói hài hòa đi ra. Người không biết còn tưởng rằng là phu thê tân hôn.
Điều này làm sắc mặt Sở Tiêu xanh mét.
Nhưng hiện tại hắn cũng không làm được gì, sau khi tung ra rất nhiều át chủ bài mà vẫn không phải đối thủ của Quân Tiêu Dao, điều duy nhất hiện tại hắn có thể làm chính là nhịn nhục.
“À, thì ra là Sở đạo hữu, ngươi đứng tại đây một ngày một đêm sao?” Quân Tiêu Dao nhìn về phía Sở Tiêu, kinh ngạc nói.
Sở Tiêu này cũng là người si tình, nhưng….
Kỳ thật si tình và liếm cẩu cũng chỉ cách nhau một đường mà thôi.
Sở Tiêu không rên một tiếng, chỉ nhìn Đạm Đài Thanh Toàn.
Đạm Đài Thanh Toàn cũng có chút xấu hổ.
Nhưng quan hệ giữa nàng và Sở Tiêu thật sự chỉ là bằng hữu, vì sao nàng phải chột dạ chứ?
“Xem ra các ngươi cũng có chuyện muốn nói, Thanh Toàn, vậy ta đi trước.” Quân Tiêu Dao rời đi.
Sở Tiêu nghe câu nói này thì trong đầu như có tiếng sấm nổ vang.
Quân Tiêu Dao gọi thẳng tên của Thanh Toàn, quan hệ của bọn họ trải qua một đêm đã tốt tới trình độ này sao?
Khi đi ngang qua Sở Tiêu, môi Quân Tiêu Dao bỗng mấp máy, truyền âm một câu: “Sở đạo hữu, giai nhân khó tìm, nếu ngươi muốn có được, không nỗ lực gấp bội thì sao mà được chứ?”
Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười, gật gật đầu với Sở Tiêu, khoanh tay rời đi.
Hàm ý của hắn cũng rất đơn giản - Ngươi không nỗ lực đi tìm Thời Thư thì sao có thể mạnh lên rồi chống lại ta?
Câu nói của Quân Tiêu Dao chính là phép khích tướng, làm Sở Tiêu càng có động lực đi tìm phần Thời Thư còn lại.
Sở Tiêu nghiến khớp hàm đến rung động răng rắc.
Không chỉ vì những lời này, mà còn do trên người Quân Tiêu Dao có một mùi hương - Là hương khí trên người Đạm Đài Thanh Toàn!
Điều này làm trái tim Sở Tiêu như muốn ngừng đập.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện gì vào đêm hôm qua?
Đợi Quân Tiêu Dao rời đi, Đạm Đài Thanh Toàn đi về hướng Sở Tiêu: “Sở Tiêu, xin lỗi, ngươi đợi ở bên ngoài lâu như vậy sao?”
Ai ngờ Sở Tiêu lại đột nhiên trừng về phía Đạm Đài Thanh Toàn.
Ánh mắt kia làm Đạm Đài Thanh Toàn kinh ngạc một chút, nhìn cứ như dã thú giành mồi.
“Thanh Toàn, tên kia không làm gì nàng chứ?”
Một câu nói làm trên mặt Đạm Đài Thanh Toàn hiện lên ra một tia ửng hồng, nhưng không phải là thẹn thùng, mà là xấu hổ và giận dữ.
“Sở Tiêu, ngươi nói lời này là có ý gì?!”
“Ngươi biết ta nói có ý gì, hắn không làm ra chuyện khác người gì đúng không?” Sở Tiêu nóng lòng chứng thực.
“Sở Tiêu, ngươi...” Đạm Đài Thanh Toàn như lần đầu tiên nhìn thấy Sở Tiêu.
Thiếu niên đã từng vô cùng tích cực, hăng hái hướng về trước kia sao lại có tâm tư xấu xa như thế.
“Sở Tiêu, ngươi xem ta là loại nữ nhân tùy tiện đó sao? Hay cho rằng, Quân công tử là loại người này?”
“Chẳng lẽ hắn không phải sao?” Sở Tiêu cắn răng nói.
“Đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, ngươi có biết Quân công tử là ân nhân cứu mạng ta không!” Đạm Đài Thanh Toàn khẽ kêu một tiếng, vẻ mặt vừa phẫn nộ lại có chút thất vọng.
Vì sao người bạn Sở Tiêu tốt nhất của nàng lại biến thành như vậy?
Lời Đạm Đài Thanh Toàn nói làm Sở Tiêu sửng sốt.
Ân nhân cứu mạng?
Đạm Đài Thanh Toàn hít sâu một hơi, cũng kể lại chuyện Quân Tiêu Dao đã cứu nàng.
Lúc này sắc mặt Sở Tiêu mới dịu lại một chút, nhưng vẫn có chút khó coi.
Nói như vậy, chẳng phải hắn đã hiểu lầm Đạm Đài Thanh Toàn.
Hắn còn tưởng rằng Đạm Đài Thanh Toàn ái mộ nhan sắc, thân phận, thực lực của Quân Tiêu Dao. Kết quả chỉ là vì ân cứu mạng mà cảm kích Quân Tiêu Dao thôi.
“Xin lỗi, Thanh Toàn, là ta hiểu lầm...” Sở Tiêu thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng lộ ra ý xin lỗi.
Là hắn hiểu lầm Đạm Đài Thanh Toàn.
Mà Đạm Đài Thanh Toàn vẫn có vẻ rất giận, nàng nói: “Xem ra trong mắt ngươi, ta là loại nữ nhân nịnh nọt, thấy người sang bắt quàng làm họ.”
“Không, không phải...” Vẻ mặt Sở Tiêu có chút xấu hổ, sau đó hắn lại nói: “Tất nhiên ta tin tưởng Thanh Toàn. Nhưng hắn thì sao, có lẽ hắn có mưu đồ với nàng mới ra tay cứu giúp.”
Sở Tiêu muốn nói sang chuyện khác, kéo đề tài trở lại Quân Tiêu Dao, lại không nghĩ càng làm Đạm Đài Thanh Toàn tức giận.
“Sở Tiêu, vì sao ngươi cứ nghĩ người khác đen tối như vậy, Quân công tử là hạng người như vậy sao?” Trong mắt Đạm Đài Thanh Toàn xuất hiện một tia thất vọng sâu sắc.
Đêm qua nàng hơi say nên đã dựa vào vai Quân Tiêu Dao, Quân Tiêu Dao không có làm ra hành động khác người gì với nàng.
Nếu Quân Tiêu Dao thật sự có ý đồ thì đã sớm xuống tay.
Hơn nữa, nhân vật hoàn mỹ như Quân Tiêu Dao lại có mưu đồ gì với nàng kia chứ?
Sắc đẹp?
Đạm Đài Thanh Toàn tự hỏi lớn lên không kém, nhưng mỹ nhân ngang với nàng, thậm chí càng tuyệt sắc cũng không phải không có.
Lấy mị lực của Quân Tiêu Dao cũng có thể có được những nữ tử đó.
Thân phận địa vị?
Địa vị của Quân Tiêu Dao còn cao quý hơn nàng rất nhiều, không thể so sánh được.
Cho nên Đạm Đài Thanh Toàn thật sự không biết Quân Tiêu Dao muốn mưu đồ gì với mình.
Nàng mang theo tức giận nhìn về phía Sở Tiêu.
Có câu nói là người lòng dạ đen tối thì nhìn cũng là màu đen, chẳng lẽ Sở Tiêu thật sự thay đổi sao?
Tâm tư hẹp hòi, hơn nữa xấu xa như thế, nghĩ người khác hắc ám như thế.