Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2221 - Chương 2221 - Chỗ Dựa Của Sở Tiêu

Chương 2221 - Chỗ dựa của Sở Tiêu
Chương 2221 - Chỗ dựa của Sở Tiêu

Chương 2221: Chỗ dựa của Sở Tiêu

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ngươi quấy nhiễu ta câu cá.” Nam tử trẻ tuổi kia lạnh nhạt nói, sau đó vung cần câu trong tay lên, dây câu trực tiếp quấn về hướng Sở Tiêu.

Mà Sở Tiêu cũng tay mắt lanh lẹ, thi triển ra Phù Quang Lược Ảnh, lập tức biến mất khỏi nơi đó.

“Hả?” Nam tử trẻ tuổi kia lộ ra một tia kinh ngạc, hình như hắn đã gặp được một người khá thú vị.

“Thực lực của người này sâu không lường được...” Sở Tiêu lộ ra vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

Không nghĩ tới trên đường đi đến Tắc Hạ Học Cung cũng có thể đụng phải nhân vật như vậy.

Sở Tiêu tự hỏi, thực lực hiện tại của hắn cũng không yếu hơn một ít thiên kiêu Bát Đại Đế Tộc. Nhưng đối mặt với nam tử trẻ tuổi khí chất nho nhã, sâu không lường được này thì lại không tự tin chút nào.

“Thú vị...” Nam tử trẻ tuổi kia hơi mỉm cười, hình như cảm thấy khá hứng thú.

Rốt cuộc phóng mắt nhìn khắp toàn bộ Giới Hải, cũng không có bao nhiêu thiên kiêu có thể trốn khỏi dây câu của hắn. Đương nhiên nam tử trẻ tuổi kia cũng không có sát ý gì, chỉ đơn thuần muốn thử một chút mà thôi.

Hắn cảm thấy nam tử này có gì đó khác biệt.

Vèo!

Nam tử nho nhã vung cần câu lần nữa, dây câu lao thẳng về hướng Sở Tiêu. Sắc mặt Sở Tiêu khẽ biến, không ngờ một cây cần câu vô cùng đơn giản cũng trở nên vào khó chơi như thế vào lúc này.

Rốt cục người này là ai?

Sở Tiêu không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể thi triển ra thần thông của bản thân.

Sau khi bại bởi Quân Tiêu Dao, hắn rút kinh nghiệm xương máu, trên đường từ Đạm Đài Đế Tộc tới Tắc Hạ Học Cung, hắn luôn mài giũa tu vi của mình và tìm hiểu tuyệt học trong tờ lá vàng kia.

Trong mắt Sở Tiêu bỗng có phù văn màu bạc lưu chuyển.

Trong mắt hắn, tất cả đều như bị thả chậm, cho dù là dây câu kia cũng chậm lại gấp mười lần.

Đây cũng là tuyệt học Sở Tiêu tìm hiểu ra từ lá vàng, được hắn đặt cho cái tên là Ngưng Trệ chi Đồng, có thể thả chậm tốc độ của các loại chiêu thức thần thông.

Đương nhiên, cũng không phải nói hiện tại Sở Tiêu có thể khống chế tốc độ nhanh chậm của dòng chảy thời gian.

Mà là sau khi tu luyện tinh túy trong Thời Thư, đôi mắt hắn có thể thả chậm tốc độ ngoại giới.

Nhưng trong mắt nam tử nho nhã kia, tốc độ của Sở Tiêu lập tức trở nên cực nhanh, hơn nữa cực kỳ linh hoạt.

“Thú vị, thật là thú vị.” Hứng thú trong mắt nam tử nho nhã càng dày đặc.

Hắn ta đã mơ hồ nhận ra Sở Tiêu rất tài năng, có điểm bất phàm.

Sở Tiêu cũng bắt đầu phản công, trực tiếp tung ra Thanh Dương Thần Phù.

“Nga, khí tức căn nguyên thế giới, còn là một thế giới chi tử.” Nam tử nho nhã kia lại có chút kinh ngạc.

Cảm giác bất ngờ Sở Tiêu mang đến cho hắn thật sự hơi nhiều.

Hắn cũng rung ống tay áo lên, một luồng khí tức vô cùng rộng lớn, hạo nhiên, đại khí hào hùng tràn ra mãnh liệt.

Vừa cảm nhận được khí tức này, ánh mắt Sở Tiêu chợt lóe, trong lòng lập tức sáng tỏ.

“Hạo nhiên chi khí, ngươi là thiên kiêu của Tắc Hạ Học Cung!” Sở Tiêu nói.

Hắn cũng không nghĩ tới có thể đụng phải thiên kiêu của Tắc Hạ Học Cung ở chỗ này.

Hơn nữa nhân vật sâu không lường được như thế nhất định không phải phàm nhân ở Tắc Hạ Học Cung.

Tuy rằng nam tử nho nhã kia ra tay với hắn, nhưng trong chiêu thức không có sát ý, ngược lại càng giống luận bàn. Cho nên Sở Tiêu cũng yên lòng đánh với hắn ta.

Chỉ trong giây lát, hai người đã giao thủ hơn một ngàn chiêu.

Nam tử nho nhã cảm thấy rất bất ngờ.

Sở Tiêu cũng thực kinh ngạc.

Đánh một hồi, không khí giữa hai người càng thêm hòa hợp. Đến cuối cùng còn ngồi lại với nhau luận đạo.

“Còn không biết tên họ của huynh đài?” Nam tử nho nhã mỉm cười và nói.

“Tại hạ Sở Tiêu, huynh đài là...” Sở Tiêu hỏi ngược lại.

“À, thì ra ngươi chính là Sở Tiêu...” Nam tử nho nhã bừng tỉnh mà nói.

“Huynh đài biết ta?” Sở Tiêu nói.

“Có nghe nói đến tiệc mừng thọ của Đạm Đài cổ tổ.” Nam tử nho nhã nói.

Sở Tiêu nghe vậy thì sắc mặt mơ hồ có một tia khó coi, hắn tuyệt đối không muốn nổi danh bằng cách này.

Nam tử nho nhã cũng không ngại, nói thẳng: “Ta tên là Hàn Bình An.”

“Hàn Bình An...” Sở Tiêu sửng sốt.

Hắn đi ra từ thế giới Thanh Dương, thật sự không hiểu lắm về cách cục thiên kiêu của Giới Hải, cho nên nghe ba chữ này cũng không có phản ứng quá lớn.

“Thì ra là Hàn huynh.” Sở Tiêu hơi chắp tay.

Nhìn thấy Sở Tiêu không có phản ứng gì, Hàn Bình An chỉ cười, cũng hoàn toàn không để ý, chỉ cảm thấy người này càng thú vị.

Nhìn có vẻ là đến từ nơi rất nhỏ, tu vi lại sánh ngang với thiên kiêu Đế Tộc, thật sự đáng kết giao một phen.

Hai người nhìn nhau, đều cười, có cảm giác nhất kiến như cố.

Hàn Bình An cảm giác Sở Tiêu tài cao chót vót, có cảm giác như kim lân trong ao, nhất định sẽ hóa rồng.

Mà Sở Tiêu lại cảm thấy thân phận của Hàn Bình An có chút bất phàm, nhưng lại cư xử bình thản, không có cảm giác cao cao tại thượng, khinh thường người khác. So với loại quý công tử cao lãnh trời sinh cao quý, coi vạn vật là con kiến như Quân Tiêu Dao thì khí chất cách biệt như trời với đất.

Thiên kiêu bình dị gần gũi như Hàn Bình An mới đáng để hắn kết giao.

Có thể nói hai người mới quen mà đã như thân.

Mà kế tiếp, hai người cũng nói chuyện trời đất.

Sở Tiêu rất bội phục sự lý giải của Hàn Bình An đối với chuyện tu luyện, thật là bác học đa tài.

Mà Hàn Bình An cũng thực kinh ngạc, Sở Tiêu nhìn còn rất trẻ, nhưng kinh nghiệm tu luyện lại không ít.

Điều này là do kỳ thật Sở Tiêu đã tu luyện mấy trăm năm ở Càn Khôn Thiên Địa.

Cứ như vậy, hai người nói chuyện với nhau càng thêm hòa hợp.

Đến cuối cùng, đề tài cũng bất giác nói tới tiệc mừng thọ của Đạm Đài cổ tổ.

Nhắc tới chuyện này, trong mắt Sở Tiêu hơi nổi lên tơ máu, đó là sỉ nhục cả đời hắn.

“Ta thấy Sở Tiêu huynh đệ không phải là loại người xúc động lỗ mãng, rốt cục là vì nguyên nhân nào?” Hàn Bình An hỏi.

Sở Tiêu hít sâu một hơi.

Nguyên nhân sâu xa thì tất nhiên là thù hận giữa Sở thị Đế Tộc và Vân Thị Đế Tộc. Nhưng hiển nhiên không thể nói ra điều này.

Tuy rằng hắn và Hàn Bình An nhất kiến như cố, nhưng không có khả năng trực tiếp khai hết gốc gác ra.

Cho nên Sở Tiêu lại giải thích nói rằng, lúc trước ở thế giới Thanh Dương, hắn và Đạm Đài Thanh Toàn thân thiết đến cỡ nào, thậm chí đã định sẵn là đạo lữ của hắn.

Kết quả sau đó lại bị Quân Tiêu Dao cướp đi.

Bình Luận (0)
Comment