Chương 2224: Tống Đạo Sinh tính kế, cố ý làm khó dễ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Người này chính là Sở Tiêu, cũng rất bất phàm, đáng tiếc, hắn không biết tự lượng sức mình, chống đối với Quân công tử.” Tống Đạo Sinh thầm nghĩ trong lòng.
Thông thường mà nói, hạt giống tốt như Sở Tiêu tuyệt đối là tiêu điểm tranh đoạt của các đại phái hệ của Tắc Hạ Học Cung.
Nhưng hắn lại đắc tội Quân Tiêu Dao.
Đối với Tống Đạo Sinh mà nói, Quân Tiêu Dao chính là cái đùi hắn luôn muốn ôm.
Mà nếu Sở Tiêu đắc tội Quân Tiêu Dao, chỉ có thể nói hắn ta quá xui xẻo.
“Trước kia ta đã nói chuyện của Quân công tử cho Viên tiên sinh nghe, mà sau đó Viên tiên sinh nói Quân công tử đã đáp ứng sẽ đến. Một khi đã vậy, cũng không thể để con ruồi bọ Sở Tiêu này quấy rầy Quân công tử.” Tống Đạo Sinh thầm nghĩ trong lòng.
Tống Đạo Sinh đường đường là một trong bảy mươi hai hiền nhân của Tắc Hạ Học Cung, giờ phút này lại như biến thành người hầu của Quân Tiêu Dao.
Nhưng cũng chỉ có người ưu tú như Quân Tiêu Dao mới có thể làm Tống Đạo Sinh cam tâm thần phục như vậy.
Mà cũng là hắn nói cho Viên tiên sinh, phải cố mượn sức Quân Tiêu Dao đến phái của Yến phu tử.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tống Đạo Sinh hiện lên một tia đen tối.
Theo thời gian trôi đi, cửa ải lên trời thang đầu tiên cũng đã kết thúc.
Chỉ ải này thôi đã đào thải bảy phần thiên kiêu, có thể nói là cực kỳ tàn khốc.
Đương nhiên đám người Sở Tiêu đều đã xâm nhập cửa thứ hai, các thiên kiêu Đế Tộc Hạ Hầu Phong Vân thì càng không cần phải nói.
Mà cửa thứ hai, Thánh Đạo Bia, là một tấm bia đá cổ xưa cao trên vạn trượng.
Trên đó có khắc kinh văn, thần thông, ý cảnh … do tổ tiên thánh hiền của Tắc Hạ Học Cung lưu lại.
Nhưng lại cực kỳ hỗn độn, cũng cực kỳ thâm ảo.
Mà khảo nghiệm thứ hai chính là để các thiên kiêu kia tìm hiểu ra một ít chiêu thức thần thông hoặc là câu kinh văn từ Thánh Đạo Bia phức tạp thâm ảo kia.
Căn cứ kết quả tìm hiểu ra được để phán đoán họ có thiên phú có thể gia nhập Tắc Hạ Học Cung hay không. Đây là khảo nghiệm thiên tư tiềm lực.
Mà Sở Tiêu rất tự tin vào điềm này, đừng nhìn hắn tuổi nhỏ, kỳ thật đã tu luyện hàng trăm hàng ngàn năm ở Càn Khôn Thiên Địa.
Hơn nữa trước kia hắn còn từng luận đạo với Hàn Bình An, cho nên cửa ải này quá đơn gian đối với Sở Tiêu.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Sở Tiêu lộ ra một ý cười tự tin, sau đó ngồi xếp bằng trước Thánh Đạo Bia, bắt đầu tìm hiểu.
Mà Tống Đạo Sinh chấp tay sau lưng, đạm mạc mà nhìn Sở Tiêu.
Rất nhanh, Sở Tiêu nhắm mắt ngồi xếp bằng đã mở mắt, trong mắt hiện lên một tia ánh sao, hắn đã có lĩnh ngộ.
Sau đó, Sở Tiêu đã ghi chép thành quả lĩnh ngộ được vào ngọc giản.
Tống Đạo Sinh vung một tay lên, lập tức thu ngọc giản tới.
Khóe miệng Sở Tiêu nhếch lên một tia ý cười.
Mà khi hắn cho rằng mình có thể gia nhập Tắc Hạ Học Cung thì bỗng nhiên, một câu nói đạm mạc truyền đến: “Thứ lĩnh ngộ ra không tính thành thục, có nhiều sơ suất thô ráp, ngươi có thể đi rồi.”
Người lên tiếng tất nhiên là Tống Đạo Sinh.
Hắn ta đã vô hình trở thành chó săn trung thành của Quân Tiêu Dao, tất nhiên không có khả năng để Sở Tiêu tiến vào.
“Cái gì, sao có thể?” Ý cười trên mặt Sở Tiêu cứng đờ, vẻ mặt trở nên lãnh khốc.
Hắn có tự tin lĩnh ngộ của mình tuyệt đối sẽ không kém hơn thiên kiêu Đế Tộc, cả thiên kiêu Đế Tộc cũng có thể tùy ý tiến vào Tắc Hạ Học Cung. Vì sao hắn không thể?
“Hừm, ngươi đang nghi ngờ quyết định của ta sao?” Vẻ mặt Tống Đạo Sinh rất hờ hững.
Thấy tình cảnh này, các thành viên khác của Tắc Hạ Học Cung cũng không nói thêm gì.
Tuy rằng bọn họ cảm thấy Sở Tiêu không đến mức kém như vậy, nhưng dù sao Tống Đạo Sinh cũng là một trong bảy mươi hai hiền nhân, cũng không ai muốn đi đắc tội.
“Xin hỏi ta lĩnh ngộ không đúng chỗ nào?” Sở Tiêu dán mắt nhìn chằm chằm Tống Đạo Sinh.
Hắn ta mơ hồ có trực giác Tống Đạo Sinh này đang cố ý. Nhưng hắn không nghĩ ra mình từng đắc tội người của Tắc Hạ Học Cung.
Trước kia người duy nhất quen biết chính là Hàn Bình An, nhưng Hàn Bình An không có khả năng bảo người đối xử với hắn như vậy.
Tống Đạo Sinh nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: “Ta nói có vấn đề chính là có vấn đề. Hơn nữa, mặc dù ngươi qua được ải này, còn có cửa thứ ba, ngươi chưa chắc có thể bước qua.”
Tống Đạo Sinh vừa nói ra lời này làm những người còn lại rất kinh ngạc.
“Cái gì, sao còn có cửa thứ ba, bình thường không phải chỉ có hai ải sao?”
“Không biết, xem ra biến số lần này rất lớn.”
Trước kia gia nhập Tắc Hạ Học Cung chỉ cần thông qua hai ải, mà hiện tại lại có thêm cửa thứ ba, làm mọi người cảm thấy rất bất ngờ.
Sở Tiêu cắn chặt răng.
Hiện tại hắn có thể xác định, Tống Đạo Sinh đang làm khó dễ hắn.
Mà lúc Sở Tiêu muốn báo ra tên của Hàn Bình An, một nam tử trẻ tuổi mặc nho sam vải bố đã cất bước đi đến.
“Tống hiền nhân, quyết định này của ngươi thật sự chính xác sao?”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Tống Đạo Sinh hơi thay đổi, có chút khó coi.
Nam tử trẻ tuổi mặc vải bố nho sam, khí chất siêu nhiên này tuy không bằng Hàn Bình An trước đó Sở Tiêu gặp được, nhưng vẫn có vẻ cực kỳ bất phàm.
“Thì ra là Hạc Thánh.” Sắc mặt Tống Đạo Sinh thoáng hiện chút tái xanh, hơi chắp tay.
Nam tử trẻ tuổi này rõ ràng là một trong thập đại chân truyền Thánh Nhân của Tắc Hạ Học Cung, tên là Hạc Tử Hiên.
Thân là chân truyền Thánh Nhân, Hạc Tử Hiên được gọi là Hạc Thánh, địa vị của hắn ở Tắc Hạ Học Cung còn cao hơn Tống Đạo Sinh. Cho dù Tống Đạo Sinh nhìn thấy cũng phải thấp đầu.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, phe phái của Hạc Tử Hiên vừa vặn là quan hệ cạnh tranh với phe của Tống Đạo Sinh.
Nhưng điều làm Tống Đạo Sinh nghi hoặc chính là, lúc này Hạc Tử Hiên lại đây làm gì.
Hạc Tử Hiên nhìn về phía Sở Tiêu, chợt mỉm cười và nói: “Sở huynh, thật là cửu ngưỡng đại danh.”
Sở Tiêu có chút nghi hoặc, trước khi tới đây, hắn cũng hơi tìm hiểu về Tắc Hạ Học Cung một chút.
Chân truyền Thánh Nhân có địa vị rất phi phàm ở Tắc Hạ Học Cung, mà hiện tại lại thể hiện thiện ý với hắn.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Trong đầu Sở Tiêu bỗng chợt lóe: “Chẳng lẽ là bởi vì, Hàn huynh?”