Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2231 - Chương 2231 - Chuột Tầm Bảo Trời Sinh

Chương 2231 - Chuột tầm bảo trời sinh
Chương 2231 - Chuột tầm bảo trời sinh

Chương 2231: Chuột tầm bảo trời sinh

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Rất nhanh, Hạc Tử Hiên đang trên chiến trường bên kia cũng nhận được tin tức của Sở Tiêu.

“À, khó trách không tìm thấy Sở huynh...” Hạc Tử Hiên hiểu rõ trong lòng, khóe miệng hắn ta cũng hơi nhếch lên.

Sở Tiêu này nguyện ý chia sẻ mảnh đất cơ duyên cho hắn, thật sự làm tâm tình Hạc Tử Hiên không tồi. Xem ra người này cũng rất thức thời.

Sau đó Hạc Tử Hiên cũng nhanh chóng âm thầm thoát ly chiến trường hỗn loạn.

Mà tất cả đều bị Quân Tiêu Dao nhìn thấy cả, trước đó lúc Sở Tiêu rời đi, Quân Tiêu Dao án binh bất động. Mà hiện tại, cả Hạc Tử Hiên cũng âm thầm rời đi, như thế làm Quân Tiêu Dao dâng lên một tia hứng thú.

“Để ta nhìn xem các ngươi đang làm trò lén lút ì...” Quân Tiêu Dao sải bước, không gian dưới chân như nước sóng tan đi.

Hắn cũng biến mất trong nháy mắt.

Nhìn thấy cảnh này, những cường giả Tắc Hạ Học Cung cũng không để ý tới. Chỉ cần các thiên kiêu kia hoàn thành khảo hạch thì những chuyện còn lại đều không sao cả.

Ở đại lục hoang vắng bên này, rất nhanh, Sở Tiêu đã chờ được Hạc Tử Hiên.

“Hạc huynh, rốt cuộc ngươi cũng tới...” Sở Tiêu hơi mỉm cười.

“Sở huynh nói đến nơi đây sao?” Hạc Tử Hiên nhìn mảnh cấm địa cổ xưa kia.

Sở Tiêu gật gật đầu.

“Nơi đây có quá nhiều tàn trận cấm chế, khó có thể thâm nhập, hơn nữa cũng chưa chắc có thể đi vào bên trong, cho nên ít ai nhìn trộm.” Sở Tiêu nói.

“Xem ra Sở huynh rất tự tin có thể có được cơ duyên trong đó.” Hạc Tử Hiên cười cười.

Sở Tiêu cũng cười cười, không nói lời nào.

“Ta thật sự có một cách.” Ánh mắt Hạc Tử Hiên xoay chuyển, trong lòng đã có tính toán.

Trong một mảnh tinh vũ tới gần đại lục hoang vắng, có một sao trời thật lớn. Trên Sao trời là một tòa thành trì vô cùng rộng lớn.

Đây có thể coi là một thành trì của người tầm bảo rất nổi tiếng trong thế giới Huyền Ương.

Có rất nhiều bảo bối được trao đổi, lưu thông trong thành trì này. Hơn nữa bởi vì có cường giả tọa trấn nên cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn.

Có rất nhiều bảo bối, đồ cổ của thế giới Huyền Ương đều được trao đổi trong thành trì này.

Mà bất cứ thứ gì ở trong đó đều có thể dùng để buôn bán, bao gồm sinh linh.

Mà giờ phút này, trong một rào chắn dơ bẩn như chuồng heo, hơn một ngàn người đang đứng trong đó, quần áo tả tơi, mùi hôi tận trời, giống như heo chó bị nuôi nhốt.

Cả tu sĩ đi ngang qua cũng cau mày, trong mắt mang theo một tia khinh thường, mắng một câu tạp chủng.

Không sai, hơn một ngàn người nhìn như con người, nhưng kỳ thật không phải.

Bọn họ là một ít tồn tại giao tạp giữa sinh linh Bạt Tộc và Nhân tộc, được xưng là Nhân Bạt.

Nhưng dù là Nhân tộc hay sinh linh Bạt Tộc cũng rất khinh thường đều đối loại Nhân Bạt này, cho rằng họ là tạp chủng, tạp huyết, heo chó hạ tiện.

Những Nhân Bạt này không có được thiên phú của hai tộc. Ngược lại còn trung hoà những khuyết điểm của hai tộc, được coi là tồn tại thấp hèn.

Mà loại tạp chủng này căn bản không có ý nghĩa sống trên đời. Cho dù là làm nô lệ bị mua bán cũng đã là kết cục tốt nhất đối với những Nhân Bạt này.

Mà trong nhóm Nhân Bạt này, có một bóng dáng gầy yếu nhỏ xinh, một mình cuộn tròn trong một góc.

Đó là một thiếu nữ, cả người được bao bọc trong lớp vải và mũ choàng dơ bẩn rách nát. Có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ dưới mũ choàng bị bùn lầy bao trùm, còn có vết sẹo ghê người ngang dọc đan xen.

Rất khó tưởng tượng đây là gương mặt một thiếu nữ. Chỉ sợ thứ duy nhất có thể làm người ta chú ý chính là đồng tử màu vàng nhạt của thiếu nữ này.

Màu sắc này rất nhạt, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra, hơn nữa lông mi cũng rất dài.

Màu vàng nhạt đồng tử, lông mi cuộn lại, làm cho đôi mắt thiếu nữ trở nên rất xinh đẹp và tinh xảo, giống như tác phẩm nghệ thuật. Chỉ sợ đây cũng là điểm sáng duy nhất trên người nàng.

Giờ phút này, thiếu nữ như con sâu cuộn tròn lại. Nàng không biết mình có thể sống đến ngày mai hay không. Đối với Nhân Bạt mà nói, cả tồn tại cũng là một loại hy vọng xa vời.

“Có lẽ ta không nên sống trên thế giới này?” Thiếu nữ nhỏ giọng lẩm bẩm tự nói.

Tiếng nói ngọt ngào lại mang theo suy yếu và tuyệt vọng nhàn nhạt, từ khi nàng có ý thức đến nay, nàng luôn chỉ có một mình.

Nơi nàng đi qua, hoa cỏ đều khô héo, vạn vật sẽ điêu tàn, đó là một trong những đặc thù của Bạt Tộc.

Trong mắt mọi người, nàng là Nhân Bạt dơ bẩn, hạ tiện, là tạp chủng, heo chó.

Vì không để người khác hà hiếp mình, nàng tự tay chém khuôn mặt mình, biến mình thành một sửu bát quái.

Có thiếu nữ nào không thích đẹp chứ?

Nhưng nàng lại không lưu tình chút nào.

Đau lòng không?

Nhưng không có cách nào, bởi vì chỉ có như vậy thì nàng mới có thể giữ lại một chút tôn nghiêm thuộc về mình, có được thân thể trong sạch.

Tuy rằng trong mắt người khác, huyết mạch của Nhân Bạt là dơ bẩn hạ tiện.

Đối với thiếu nữ mà nói, nàng không cầu mong mình có thể sống bao lâu, chỉ hy vọng có thể hiểu được mình tồn tại trên thế gian này có ý nghĩa gì.

Nàng còn có rất nhiều chuyện chưa rõ. Tỷ như, nàng thường xuyên nằm mơ. Trong mộng có một nữ tử đang khóc, thân hình mông lung, không cách nào thấy rõ.

Nàng là ai?

Vì sao lại khóc?

Vì sao lại mơ thấy nàng ấy?

Thiếu nữ không biết.

Nàng chỉ cảm thấy trái tim cũng đang đau đớn.

Mà đúng lúc này, một bóng dáng buông xuống trên hư không, đang quan sát những Nhân Bạt ti tiện như lợn chó kia. Người này chính là Hạc Tử Hiên.

Hắn đảo qua những Nhân Bạt này, nhíu mày, hơi che mũi lại, trong mắt mang theo một tia chán ghét mãnh liệt

Bạt Tộc là tử địch của Tắc Hạ Học Cung, mà những Nhân Bạt này lại là tạp chủng. Chân truyền Thánh Nhân như Hạc Tử Hiên chán ghét và phản cảm chúng từ sâu trong nội tâm.

Trong mắt hắn ta, nếu những Nhân Bạt tạp chủng này thức thời thì nên tự sát, tốt xấu gì còn tính là có chút dũng khí.

“Đại nhân, những Nhân Bạt này đều ở chỗ này.” Một vị tu sĩ đứng gần đó khom người nịnh nọt.

Đối với hắn mà nói, chân truyền Thánh Nhân của Tắc Hạ Học Cung đã là nhân vật thiên đại.

“Ta muốn tất cả.” Hạc Tử Hiên vung tay lên, ném mấy khối thần nguyên cho tu sĩ kia, sau đó trực tiếp mang những Nhân Bạt này đi.

Thiếu nữ kia cũng nằm trong đó.

“Được ta sử dụng chính là giá trị lớn nhất của đám tạp chủng các ngươi.” Hạc Tử Hiên lãnh đạm nói trong lòng.

Tuy rằng nho môn chú ý nhân nghĩa, nhưng trong mắt Hạc Tử Hiên, những Nhân Bạt này cũng không tính là người, chỉ là thứ heo chó mà thôi. Nếu là heo chó thì tất nhiên không cần nhân từ gì với bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment