Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2232 - Chương 2232 - Cảm Ứng Khó Hiểu Của Sở Tiêu

Chương 2232 - Cảm ứng khó hiểu của Sở Tiêu
Chương 2232 - Cảm ứng khó hiểu của Sở Tiêu

Chương 2232: Cảm ứng khó hiểu của Sở Tiêu

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Rất nhanh, Hạc Tử Hiên đã mang đám Nhân Bạt này về tới đại lục hoang vắng kia.

Sở Tiêu đã sớm chờ đợi tại đây, nhìn thấy Hạc Tử Hiên mang theo một đám người tiến đến, ban đầu Sở Tiêu còn hơi nghi hoặc, nhưng sau khi cảm giác được khí tức của những người đó, hắn cũng hơi nhíu mày lại.

“Bạt Tộc?”

Hạc Tử Hiên cười nhạt, lắc đầu nói: “Đây không phải là Bạt Tộc, chỉ là tạp chủng có được huyết mạch Bạt Tộc mà thôi.”

“Chẳng lẽ Hạc huynh tính là...” Sở Tiêu cũng lập tức hiểu ra.

Hạc Tử Hiên hơi mỉm cười, quay đầu, đạm mạc mà nói: “Các ngươi thâm nhập địa vực kia, không được phép lui bước, bằng không, đừng trách bản công tử vô tình...”

Đối với những Nhân Bạt này, Hạc Tử Hiên sẽ không có chút thương hại nào.

Sở Tiêu thấy vậy, muốn nói lại thôi, nhưng cũng không nói thêm cái gì.

Nhìn chung, khí vận chi tử đều tương đối vĩ quang chính, nhưng khi chạm đến ích lợi của mình thì cũng sẽ điều chỉnh thiện tâm.

Tất nhiên những Nhân Bạt này không dám vi phạm ý chí của Hạc Tử Hiên, bọn họ có thể cảm giác được Hạc Tử Hiên chỉ dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết bọn họ.

Rất nhanh, những Nhân Bạt này đã bắt đầu thâm nhập vào trong.

Mà Sở Tiêu bỗng nhăn mày lại, như có một tia cảm giác khó hiểu.

Hắn quay đầu, lập tức thấy được bóng dáng nhỏ xinh gầy yếu trong đám Nhân Bạt kia.

Không biết vì sao, ánh mắt Sở Tiêu đột nhiên dừng lại trên mặt nàng, cứ như hành động theo một bản năng nào đó.

“Hừm?” Sở Tiêu nhíu nhíu mày.

Mà cũng như đã cảm ứng được cái gì, bóng dáng nhỏ xinh gầy yếu kia cũng hơi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ dưới mũ choàng.

Ngay lập tức, một gương mặt dơ bẩn, đầy vết sẹo đập vào mắt Sở Tiêu.

Mà làm hắn cảm thấy bất ngờ chính là, đây lại là một thiếu nữ, hơn nữa tuy dung mạo đã phá tướng, nhưng lại có một đôi đồng tử màu vàng nhạt tinh xảo xinh đẹp như thiên sứ, thậm chí còn có cảm giác tôn quý bên trong.

Cùng lúc đó, Sở Tiêu cảm thấy huyết mạch của mình cũng sinh ra một tia phản ứng rất nhỏ.

Đương nhiên, tia phản ứng này quá phai nhạt, thậm chí cả Sở Tiêu cũng hoài nghi có phải là ảo giác hay không.

Mà rất nhanh, thiếu nữ liền cúi đầu, tiếp tục đi về ông ta.

Nhìn bóng dáng gầy yếu của thiếu nữ, đáy lòng Sở Tiêu bỗng sinh ra một nghi vấn, Bạt Tộc có đôi mắt màu vàng nhạt sao?

“Sở huynh, làm sao vậy, không phải ngươi để ý đến sống chết của đám tạp chủng đó đấy chứ?” Hạc Tử Hiên cười nhạt một tiếng và nói.

“A... Này, đương nhiên sẽ không.” Sở Tiêu sửng sốt, nói.

“Yên tâm, rất nhanh chúng ta có thể thâm nhập.” Hạc Tử Hiên mỉm cười, trong mắt cũng lộ ra một tia nóng bỏng.

Mà Sở Tiêu thì lạnh nhạt lắc lắc đầu và nói: “Thôi, vẫn là cơ duyên ở nơi đây quan trọng nhất.”

Sở Tiêu không hề phân tâm, toàn tâm toàn ý mà tập trung vào cơ duyên nơi đây.

Hắn căn bản không biết mình đã sai một ly đi một dặm, đã bỏ lỡ cái gì.

Mà sau khi Nhân Bạt thâm nhập, cấm địa này như bị hoàn toàn kích hoạt. Các loại tàn trận, sát trận, trận văn, cơ quan cổ xưa khủng bố hiện hóa ra.

Gần như mỗi khi đi vài bước liền có Nhân Bạt bị trận văn giết chết, nổ tung thành thịt nát đầy đất.

Điều này làm những Nhân Bạt còn lại đều kinh hãi không thôi. Nhưng bọn họ lại không cách nào lui về phía sau.

Hạc Tử Hiên chấp đôi tay sau lưng, biểu tình lạnh nhạt.

Những Nhân Bạt này còn không bằng heo chó trong mắt hắn, có thể giúp hắn mở đường đã xem phát huy tác dụng lớn nhất, cho nên những Nhân Bạt này chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng tứ chi rách nát, thân thể nổ tung.

cho dù là Sở Tiêu, nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh tàn khốc này thì cũng khẽ nhíu mày.

Hiện tại hắn ta đã rõ Giới Hải bên ngoài thế giới Thanh Dương là nơi tàn khốc như thế nào.

Mà càng như thế, dục vọng mạnh lên trong lòng hắn cũng càng lớn.

Trong đám Nhân Bạt kia, thiếu nữ nọ đang cúi đầu, trầm mặc mà đi tới.

Mặc dù máu của những Nhân Bạt bên cạnh đều bắn tung tóe lên người nàng, nhưng nàng vẫn không có chút cảm giác nào, cặp mắt xinh đẹp kia cũng không có sợ hãi, mà chỉ có chết lặng.

Có lẽ hôm nay chính là ngày cuối cùng nàng sống trên đời này.

Mà khi Hạc Tử Hiên và Sở Tiêu vội vàng cho nhóm Nhân Bạt này thâm nhập cấm địa, sâu trong trời sao cách khối đại lục hoang vắng kia vạn dặm, một loạt bóng dáng bỗng hiện thân, cầm đầu chính là thanh niên khuôn mặt tuấn mỹ, da thịt tái nhợt như quỷ hút máu, cả người toả ra khí tức quý tộc, chính là Cửu Vương Tử của Bạt Tộc.

Đôi mắt toả ra màu tím nhạt tôn quý của gã ngóng nhìn về hướng đại lục hoang vắng.

“Ta có một loại dự cảm, ở ngay nơi đó.” Trong mắt Cửu Vương Tử hiện ra một tia nóng bỏng, thậm chí còn kích động.

Bạt Tộc bọn họ tìm kiếm hồi lâu, thậm chí không tiếc xâm nhập các thế giới, còn không phải là vì tìm kiếm vị kia sao?

Mà hiện tại, có khả năng hắn sẽ tìm được.

Đến lúc đó hắn sẽ có được khen thưởng lớn đến mức nào?

Cửu Vương Tử gấp không chờ nổi, dẫn theo một đám Bạt Tộc lao thẳng về hướng đại lục hoang vắng kia.

Nhưng mà...

Ngay khi đám người Cửu Vương Tử rời đi, trong hư không bỗng hiện lên từng trận gợn sóng. Một bóng dáng bạch y tuyệt thế bước ra từ trong đó, chính là Quân Tiêu Dao.

Hắn đi theo cảm ứng do Càn Khôn Hồ Lô của Sở Tiêu lưu lại mà đến thẳng nơi đây.

“Nhìn dáng vẻ thì người này có địa vị không thấp ở Bạt Tộc.” Quân Tiêu Dao cũng không nghĩ tới.

Ban đầu chỉ muốn đến xem con chuột tầm bảo Sở Tiêu này tìm được thứ tốt gì, lại không ngờ còn có một con cá lớn khác cắn câu, xem ra hắn đã gom được chiến lợi phẩm trong khảo hạch lần này rồi.

Cũng chỉ có Quân Tiêu Dao dám coi hậu duệ của vương giả Bạt Tộc như con mồi, như chiến lợi phẩm.

Nhưng làm tâm thần Quân Tiêu Dao hơi rung động chính là, hắn cũng nhận ra một luồng khí tức cực kỳ đặc thù.

Khí tức này làm tâm tình của hắn nhấc lên một tia gợn sóng, khó có thể bình tĩnh.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao vô cùng thâm thúy.

Bỗng nhiên, lại có một dị trạng khiến hắn chú ý.

Hắn lấy ra một thứ, chính là Bạt Tộc Đế Nữ Châu trước kia hắn đánh dấu được ở kẽ nứt hư không thế giới Nam Đẩu.

Bình Luận (0)
Comment