Chương 2233: Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong Bạt Tộc Đế Nữ Châu có được một luồng năng lượng cực kỳ khủng bố. Nhưng năng lượng này không hợp với Nhân tộc, cả Quân Tiêu Dao cũng không thể luyện hóa, cho nên chỉ có thể gác lại một bên.
Nhưng hiện tại, Bạt Tộc Đế Nữ Châu vốn luôn im ắng lại toả ra vầng sáng, cứ như đã cảm ứng được cái gì đó.
“Chẳng lẽ... Không thể nào...” Quân Tiêu Dao nghĩ tới khả năng nào đó.
Hay là Bạt Tộc vẫn luôn tìm kiếm người nào đó?
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao thu hồi Đế Nữ Châu, bước chân lướt nhanh, cũng đi đến đại lục hoang vắng kia.
“Hy vọng không phải là tình huống như vậy...” Đôi mắt Quân Tiêu Dao thâm trầm.
...
Ở sâu trong đại lục hoang vắng , bên trong cấm địa, sinh linh Nhân Bạt vốn có số lượng hơn một ngàn, đến bây giờ, đã chết gần hết, chỉ còn lại mấy chục người.
Mà rốt cuộc Hạc Tử Hiên và Sở Tiêu cũng tiến vào sâu trong mảnh cấm địa cổ này.
Phóng mắt nhìn khắp, cung điện lâu vũ đổ sụp như đang kể ra huy hoàng ngày xưa, bụi bặm tích lũy che giấu bí mật lịch sử.
Liếc mắt nhìn lại làm người ta cảm thấy có lẽ đây là một bộ phận di tích do một thế lực cổ xưa lưu lại.
Mà tới nơi này, cảm giác khó hiểu trong lòng Sở Tiêu cũng càng rõ ràng.
Hắn và nơi đây nhất định có duyên.
Lúc này trong lòng Sở Tiêu cũng đã gấp không chờ nổi.
Nhưng tất nhiên hắn không có khả năng mang theo Hạc Tử Hiên cùng hành động.
Đến lúc đó nếu thực sự có đại cơ duyên gì thì chẳng lẽ còn phải chia một nửa cho Hạc Tử Hiên?
Tuy rằng Hạc Tử Hiên cũng coi như bằng hữu của Sở Tiêu, nhưng Sở Tiêu không hào phóng như vậy.
Nếu Hạc Tử Hiên tự đi tìm cơ duyên thì Sở Tiêu sẽ không để ý, cho hắn ta một chút nước canh uống cũng bình thường.
Nghĩ đến đây, Sở Tiêu hơi ôm quyền với Hạc Tử Hiên: “Lần này cũng may là có Hạc huynh, một khi đã vậy, chúng ta cứ chia nhau ra hành động, lúc sau lại tập hợp.”
Nghe Sở Tiêu nói thế, Hạc Tử Hiên cũng hiểu rõ, nhưng hắn cũng không để ý.
Nếu cùng hành động, phát hiện bảo bối cũng không tiện phân chia, còn không bằng chia nhau ra đi tìm.
Sau đó, Sở Tiêu đã lắc mình một cái, thâm nhập sâu vào mảnh di tích cổ kia.
Mà Hạc Tử Hiên, cũng là thở dài một tiếng nói: “Một khi đã như vậy, ta cũng phải hành động, nhưng trước đó...”
Ánh mắt Hạc Tử Hiên lại nhìn về phía mấy chục Nhân Bạt còn sống kia, thiếu nữ nọ cũng ở trong đó.
“Đại nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành, có phải có thể trả tự do cho chúng ta hay không?” Một Nhân Bạt cẩn thận tiến lên nói.
Hạc Tử Hiên cười lạnh một tiếng, sau đó điểm ra một ngón tay.
Phụt!
Đầu Nhân Bạt kia nổ tung như dưa hấu.
Điều này làm những Nhân Bạt còn lại đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ và tuyệt vọng. Thì ra từ lúc bắt đầu, vận mệnh của bọn họ đã được định sẵn rồi.
“Chẳng lẽ đám tạp chủng các ngươi không biết huyết mạch của mình dơ bẩn đến mức nào sao? Nho môn ta là chính thống của thiên địa, không cho phép đám tạp huyết yêu ma các ngươi tồn tại trên thế gian.” Hạc Tử Hiên vừa dứt lời thì đã vung ống tay áo lên.
Một luồng hạo nhiên chi khí vô cùng hùng hồn như gió lốc lao ra mãnh liệt.
Đây là một thức thần thông tuyệt học của nho môn, Chính Khí Cương Phong.
Hạo nhiên chi khí vốn đã có lực sát thương cực mạnh đối với Bạt Tộc, càng đừng nói là những Nhân Bạt yếu ớt này.
Đi kèm với tiếng kêu thảm thiết, đám Nhân Bạt bị bị xé thành mảnh nhỏ trong Chính Khí Cương Phong này.
Hạc Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, khi hắn ta muốn rời đi tầm bảo thì bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại, còn có một bóng dáng nhỏ xinh gầy yếu đang đứng ở đó.
“Không chết?” Hạc Tử Hiên cảm thấy rất bất ngờ.
Hắn là một trong thập đại chân truyền Thánh Nhân của Tắc Hạ Học Cung, cho dù là Bạt Tộc Chí Tôn cũng không chịu nổi chiêu này. Nhưng Nhân Bạt ti tiện gầy yếu đó lại không chết.
Vẻ mặt Hạc Tử Hiên rất lạnh nhạt, cả người tụ lại hạo nhiên chi khí, lại tung ra một chưởng.
Chưởng này có thể đánh nát núi cao vạn trượng thành bột phấn, giáng thẳng lên bóng dáng nhỏ xinh kia, nàng bị đánh bay ngược ra sau, hộc ra một ngụm máu tươi.
Cả mũ choàng cũng bị đánh nát, lộ ra khuôn mặt nhỏ dơ bẩn và đầy sẹo. Hiện tại, trên mặt lại có thêm một lớp máu dơ bẩn.
Nhưng nàng vẫn chưa chết!
“Sao lại thế này?” Hạc Tử Hiên đã nhận ra một tia không thích hợp, thiếu nữ như sửu bát quái này thật sự có chút khác thường.
Mà thiếu nữ chỉ dùng tay che miệng, cặp mắt mơ hồ toả ra ánh vàng kia không có sợ hãi và tuyệt vọng, chỉ có chết lặng.
Bởi vì nàng đã trải qua quá nhiều, không biết bao nhiêu lần bị người ta công kích, thương tổn, thậm chí đôi khi xương cốt toàn thân cũng bị đánh gãy.
Nhưng thiếu nữ này lại sống sót một cách kỳ tích. Nàng cũng không biết vì sao ông trời lại muốn giữ cái mạng này lại. Chẳng lẽ trên đời này thực sự có người để ý nàng sao?
“Đúng là có hơi kỳ lạ, nhưng… thì làm sao?”
Hạc Tử Hiên trở tay, tế ra một thanh trường kiếm từ trong pháp khí không gian.
Thần kiếm sáng như tuyết, thần huy chảy xuôi.
Chính là một thanh binh khí Chí Tôn đỉnh cấp.
“Ta không tin, bổ đầu ngươi ra, tiêu diệt linh hồn của ngươi liệu ngươi có còn sống sót nữa không?”
Hạc Tử Hiên, rõ ràng là Thánh nhân chân truyền của Tắc Hạ Học Cung.
Nhưng lúc này xem ra còn giống ma đầu hơn cả ma đầu.
Có lẽ, chính nghĩa và tà ác, đôi khi chỉ cách nhau có một sợi chỉ mà thôi.
Mà khi Hạc Tử Hiên muốn xuất kiếm.
Bỗng nhiên, một âm thanh vừa lạnh lùng vừa châm chọc bất ngờ vang lên.
“Chậc chậc chậc, thật khiến người ta bất ngờ.”
“Tu sĩ Tắc Hạ Học Cung danh xưng từ bi tế thế, đầy tràn chính nghĩa, không ngờ lại tàn nhẫn và máu lạnh như thế.”
“So với Bạt tộc chúng ta thì, cũng không kém bao nhiêu đâu nhỉ.”
“Ôi!”
Ánh mắt Hạc Tử Hiên lóe lên lạnh lẽo, nhìn sang.
Chỉ thấy một nhóm sinh linh Bạt tộc khí tức trầm ngưng đạp không mà tới.
Người vừa nói là một vị thanh niên tuấn mỹ đi đầu.
Đương nhiên là đoàn người Cửu Vương tử của Bạt tộc.
“Ngươi là… người của Bạt Tộc Vương mạch….”
Khi thấy màu tím nhạt trong tròng mắt Cửu Vương tử kia.
Sắc mặt Hạc Tử Hiên lập tức trở nên căng thẳng.