Chương 2234: Dù Tắc Hạ Học Cung có làm nàng bị thương cũng phải hủy diệt
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tròng mắt màu tím, là biểu tượng đặc biệt của Tam Vương Bạt tộc.
Mà con mắt màu tím nhạt có nghĩa người này có được huyết mạch của Vương giả Bạt tộc.
Chắc chắn địa vị không nhỏ.
Nhưng nếu đánh chết được y chắc chắn cũng là một công lớn.
Nhưng điều khiến Hạc Tử Hiên căng thẳng là vì.
Bên cạnh Cửu Vương tử còn có Thiên Tôn, Huyền Tôn, chính là Bạt tộc cất Thần Tôn.
Điều này rất khó giải thích.
Lấy thân phận, thực lực của chân truyền Thánh nhân, đối phó với Thiên Tôn còn có được, muốn đối phó với Huyền Tôn cũng còn hơi miễn cưỡng.
Mà đối phó với Thần Tôn thì càng không cần phải nghĩ.
Nhưng dựa vào một số pháp bảo, gã muốn chạy trốn hẳn là vẫn được
Nhưng đến lúc đó, Sở Tiêu muốn vào trong thì hơi phiền phức.
Khi trong lòng Hạc Tử Hiên đang nghĩ đi nghĩ lại hàng trăm lần nghĩ biện pháp.
Cửu Vương tử thì nhìn chằm chằm thiếu nữ Bạt tộc kia.
Cảm nhận được một sợi khí tức đặc biệt của thiếu nữ kia, còn cả tròng mắt vàng óng của nàng.
Ánh mắt Cửu Vương tử lóe lên vui mừng.
Không sai!
Quả nhiên y đã tìm được!
Tám chín phần mười gần như có thể xác định.
Đây chính là vị mà Bạt tộc bọn họ vẫn luôn tân tân khổ khổ tìm kiếm tới tận bây giờ.
Chỉ cần tìm được vị này, có nghĩa là Bạt tộc bọn họ không cần phải lặng lẽ ở tại Vô Nhân khu nữa, có thể hoàn toàn phản công được.
Đến lúc đó, sẽ là một trận chiến càn quét hoắc họa trong Giới Hải thế giới vô tận!
Cửu Vương tử thở dồn dập.
Gã gần như có thể tưởng tượng được sau này mình sẽ được khen thưởng lớn cỡ nào.
Mà khi Hạc Tử Hiên, Cửu Vương tử đang miêm man nghĩ chuyện của mình.
Một bóng hình áo trắng như tuyết bước vào nơi này.
Cừu Vương tử cùng Hạc Tử Hiên cùng nhìn lại, ánh mắt cũng thay đổi.
Hạc Tử Hiên nhịn không được mà mừng ra mặt.
Bởi vì người xuất hiện chính là Quân Tiêu Dao!
Mặc dù vì có quan hệ với Hàn Bình An và Sở Tiêu, Hạc Tử Hiên cũng không có ấn tượng tốt với Quân Tiêu Dao.
Nhưng hiện tại, tốt xấu gì bọn họ cũng đều cùng một phe Tắc Hạ Học Cung.
Mà Quân Tiêu Dao vẫn là Thiếu chủ Vân thị, là con trai của Thiên Nhai Đại Đế, thực lực cũng là phi phàm.
Trước đó, hắn đã đánh bại Vương giả đương thế của Đế tộc Hạ Hầu tộc Hạ Hầu Chấn chỉ với một chiêu.
Có Quân Tiêu Dao gia nhập, áp lực của Hạc Tử Hiên chợt giảm đi nhiều.
Gã tỏ ra vui mừng: “Vân Tiêu Thiếu chủ, ngươi tới vừa kịp lúc, chúng ta liên thủ, đối phó với đám Bạt tộc này cũng không phải không có sức đánh một trận.”
Mà Cửu Vương tử nhìn Quân Tiêu Dao vừa căng thẳng vừa nghiền ngẫm.
Trong mắt y, vị công tử áo trắng đột nhiên xuất hiện này có khí tức trầm ngưng khó lường, không ai dò xét ra được sâu cạn.
Hiển nhiên không phải nhân vật đơn giản.
Nhưng cũng may, bên này y còn có cao thủ cỡ như Huyền Tôn vô thượng, Thần Tôn tạo hóa.
Nói tóm lại, bên này bọn họ vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối.
Cho nên, Cửu Vương tử cũng không kiêng kị gì.
“Vân Tiêu Thiếu chủ?”
Thấy Quân Tiêu Dao hơi ngây người, Hạc Tử Hiên hơi nhíu mày lại.
Đến lúc nào rồi mà người này còn phân tâm.
Nhưng gã không biết.
Quân Tiêu Dao đang nhìn thiếu nữ Bạt tộc kia.
Áo choàng vải xám phế phẩm.
Khuôn mặt nhỏ bị che kín bởi vết sẹo chằng chịt, tro bụi, còn cả vết máu.
Duy chỉ có đôi mắt vàng kim nhạt kia là như bảo thạch giữa dám bụi.
Chỉ là, ánh mắt kia có hơi đờ đẫn.
Là thật sao?
Quân Tiêu Dao có hơi hoảng hốt.
Nhưng sợi khí tức loáng thoáng kia không thể quen thuộc hơn, cũng là thứ mà Quân Tiêu Dao vĩnh viễn không thể nào quên.
Khí tức của Khương Thánh Y.
Đã tìm được rồi sao?
Thậm chí Quân Tiêu Dao cảm thấy điều này có hơi vô thực.
Nhưng sợi khí tức thần hồn kín đáo kia sẽ không gạt người.
Quân Tiêu Dao vô cùng khẳng định đó chính là khí tức thần hồn thuộc về Khương Thánh Y.
Mà lúc này, hiển nhiên thiếu nữ kia cũng chú ý tới Quân Tiêu Dao.
Áo trắng cao ráo, như một tiên nhân trẻ tuổi.
Thiếu nữ cũng ngây dại.
Khi ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt của Quân Tiêu Dao.
Chẳng hiểu tại sao.
Trong lòng nàng bỗng dấy lên một cỗ xúc động khó hiểu.
Giống như là, giữa mùa đông giá rét, gặp một tia nắng mặt trời.
Chói lòa như thế, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn đắm chìm trong sự ấm áp này.
“Vân Tiêu Thiếu chủ, sao người thất thần vậy?”
Hạc Tử Hiên quát lớn, thức tỉnh Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao không đổi sắc, nhìn sang Hạc Tử Hiên.
Lúc này, Hạc Tử Hiên mới nhìn sang mấy người Cửu Vương tử, nghiêm trọng nói.
“Vân Tiêu Thiếu thủ, ta biết thực lực ngươi không tệ, lần này không cần nương tay…”
Nhưng Hạc Tử Hiên còn chưa nói hết câu.
Đột nhiên gã cảm thấy cổ mình bị bóp chặt.
Gã không thể tin nổi, gian nan quay đầu, thì thấy tiên nhan tuấn tú lạnh như băng sương kia.
“Vân Tiêu…. Ngươi… làm cái gì vậy!!!”
Rắc rắc.
Sau một khắc, Hạc Tử Hiên không nói nên lời.
Bởi vì xương cổ của gã đã bị Quân Tiêu Dao bóp nát.
Thấy cảnh này, Cửu Vương tử cũng cực kỳ kinh ngạc, ánh mắt cong cong như đang xem kịch.
“Thú vị, thật quá thú vị. Vở diễn gì đây?”
Ngay cả Cửu Vương tử cũng vô cùng kinh ngạc.
Tắc Hạ Học Cung vẫn được xưng là lễ giáo luân thường, không ngờ lại là tự đá gà nhà, tự giết lẫn nhau sao?
Quả thực là chưa bao giờ thấy, chưa từng nghe thấy!
“Vân Tiêu, ngươi…”
Mặc dù xương cổ bị bóp nát, nhưng Hạc Tử Hiên vẫn có thể dùng thần hồn truyền âm.
Gã muốn đề tụ hạo nhiên chi khí toàn thân.
Kết quả, Quân Tiêu Dao chỉ vừa động tâm một cái.
Thi triển Cấm Tiên Đệ Tứ Phong, sức mạnh toàn thân của Hạc Tử Hiên bị phong bế.
Hạc Tử Hiên trợn lòi đôi mắt, mặt đỏ kè.
Gã đường đường là một trong mười Thánh Nhân chân truyền của Tắc Hạ Học Cung, rơi vào tay Quân Tiêu Dao, không thể phản kháng chút nào.
Cho dù là tập kích bất ngờ thì chuyện này cũng quá bất hợp lý.
Với Quân Tiêu Dao, quả thực gã chỉ như côn trùng, có thể dễ dàng nghiền nát.
“Vân Tiêu, chẳng lẽ vì chuyện Sở Tiêu sao? Nếu là vậy, ta có thể cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không tham gia vào phân tranh của các ngươi.”
“Thậm chí, ta còn có thể giúp ngươi chèn ép Sở Tiêu.”
Hạc Tử Hiên vội vàng truyền âm.
Trước sống chết, gã không thể quan tâm được nhiều chuyện như thế.
Nhưng khóe miệng Quân Tiêu Dao bỗng cong lên một vòng lạnh băng.
“Ngươi đã tổn thương người không nên bị thương tổn, cho nên, ngươi phải chết.”
Nghe nói vậy, Hạc Tử Hiên khẽ giật mình.
Gã tổn thương ai?
Một lát sau gã mới phản ứng được, chẳng lẽ là kẻ Bạt tộc thấp hèn kia?
Nghĩ tới đây, Hạc Tử Hiên không nhịn được mà tức giận, thần hồn chấn động nói.
“Vân Tiêu, chỉ là một kẻ Bạt tộc ti tiện mà thôi, chẳng lẽ chỉ vì vậy mà ngươi dám giết Thánh Nhân chân truyền là ta? Ngươi gánh nổi trách nhiệm này sao?”
Quân Tiêu Dao mỉm cười.
Nụ cười kia rất quen thuộc, là nụ cười của ác ma.
“Dù Tắc Hạ Học Cung khiến nàng bị thương, Tắc Hạ Học Cung cũng phải bị diệt, huống chi là con kiến cỏ nhà ngươi?”