Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2240 - Chương 2240 - Trang Thì Thư, Bản Chức Của Tầm Bảo Thử

Chương 2240 - Trang Thì Thư, bản chức của Tầm Bảo Thử
Chương 2240 - Trang Thì Thư, bản chức của Tầm Bảo Thử

Chương 2240: Trang Thì Thư, bản chức của Tầm Bảo Thử

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trước đó Sở Tiêu cũng biết Đế tộc rất mạnh, nội tình rất sâu.

Nhưng cụ thể mạnh bao nhiêu, nội tình sâu cỡ nào, thì Sở Tiêu cũng không rõ.

Cho tới bây giờ, nhìn thấy nhiều bảo vật như thế, Sở Tiêu mới hiểu được.

Cái gì gọi là viễn cổ Đế tộc!

Phải biết, nơi này bất quá cũng chỉ là bảo tàng chứa chút tài nguyên mà Đế tộc Sở thị đã xuống dốc để lại mà thôi.

Quét sạch một chút tài nguyên này đã có được nhiều bảo vật phong phú như thế.

Vậy rốt cuộc Đế tộc Sở thị vào thời kỳ cường thịnh thâm hậu tới cỡ nào.

Mà từ đó cũng có thể liên tưởng được.

Đế tộc Vân thị hiện tại gần như đứng đầu trong tám Đế tộc, nội tình sẽ mạnh tới mức nào.

Nghĩ tới đây.

Trong lòng Sở Tiêu cũng thấy hơi áp lực.

Hắn ta hao hết vất vả mới tìm được tài nguyên mà Đế tộc Sở thị để lại.

Mà Quân Tiêu Dao chỉ cần động miệng một tí, Đế tộc Vân thị sẽ hai tay dâng hết những bảo vật tư nguyên này lên.

Chênh lệch này khiến người ta nhụt chí.

Nhưng Sở Tiêu không nhụt chí.

Chí ít, hắn có thể có được cơ duyên mà Đế tộc Sở thị để lại.

“Chẳng lẽ đây chính là vũ y nghê thường trong truyền thuyết?”

Nhìn bộ váy tỏa ra uy áp Đế binh kia, Sở Tiêu thầm nghĩ.

Đế binh loại y giáp chế tạo phức tạp nhất, cũng là thứ trân quý nhất.

Chỉ đáng tiếc là hình như không thích hợp với hắn ta.

“Nhưng có thể cho Thanh Tuyền.” Hai mắt Sở Tiêu sáng lên.

Có thể tương tượng, nếu đưa bộ vũ y nghê thường này cho Đạm Đài Thanh Tuyền, nàng sẽ vui sướng cỡ nào.

Còn mấy món Chuẩn Đế binh khác, Sở Tiêu cũng có thể tự mình sử dụng.

Nhưng so với số Đế binh và Chuẩn Đế binh kia.

Thứ hấp dẫn Sở Tiêu nhất là đặt sau bệ đá kia.

Một tờ lá vàng, bao quanh là hào quang chói lọi, ẩn ẩn tản ra sóng thời gian.

“Tìm thấy rồi!”

Hai mắt Sở Tiêu sáng rực, mừng rỡ dị thường.

Lá vàng này cùng với lá vàng trong hồ lô càn khôn của Sở Tiêu là cùng một gốc!

Sở Tiêu kích động cực kỳ.

Đối với hắn ta, tất cả số cơ duyên trong cả tòa địa cung này gộp lại cũng không sánh nổi một lá vàng này.

Đây chính là chí bảo thời gian thay đổi vận mệnh của hắn, so ra còn trân quý hơn tất cả mọi thứ.

Sở Tiêu bước tới cầm lấy lá vàng kia.

Cẩn thận quét một vòng thần niệm.

Quả nhiên, là vàng này và lá vàng lúc trước hắn ta phát hiện trong hồ lô càn khôn là cùng một gốc.

Mà, có hai cái là này rồi.

Cuối cùng Sở Tiêu cũng sơ bộ hiểu rõ lá vàng này rốt cuộc là thứ gì.

“Một trong Cửu Đại Thiên thư, Thì Thư sao? Bảo sao…”

Sở Tiêu hít sâu một hơi, cuối cùng đã biết lai lịch của lá vàng này.

Chính là một trong Cửu Đại Thiên Thư!

Có sức mạnh khống chế thời gian!

Sức mạnh thời gian, đây chính là một trong những sức mạnh cường đại nhất, thần bí nhất.

Sở Tiêu vô cùng kích động, không ngờ mình lại có thể trở thành người khống chế Thì Thư.

Chớp mắt, trong đầu hắn chợt nghĩ tới một khả năng.

Liệu có thể nào, vốn ban đầu cuốn sách nằm trong tay Đế tộc Sở thị không?

Mà Đế tộc Sở thị suoj đổ xuống dốc.

Thì Thì Thư cũng đã văng ra tứ tán.

Mà Sở Tiêu, thân là hậu duệ huyết mạch của Đế tộc Sở thị còn sót lại.

Nhờ nhân duyên trùng hợp trong cõi u minh, mà có được hồ lô càn khôn và một tờ sách.

Có lẽ, đây chính là một loại thiên mệnh.

Điệu biểu cho, Sở Tiêu lấy được Thi Thư thì phải tiếp tục chấn hưng Đế tộc Sở thị.

Hai mắt Sở Tiêu có hai ngọn lửa đang cháy lên hừng hực.

“Vân Tiêu, thân phận của ta bây giờ cũng không kém hơn ngươi bao nhiêu.”

Hắn là người khống chế Thì Thư, càng là cứu tinh cuối cùng của Đế tộc Sở thị.

Hắn có tư cách cùng Quân Tiêu Dao tranh bá!

“Nhưng, hai trang Thì Thư cũng không phải Thì Thư hoàn chỉnh, còn phải tìm thêm các trang sách khác.” Sở Tiêu nghĩ bụng.

Lúc này, ánh mắt hắn ta vô tình đảo qua.

Chợt phát hiện.

Trên bệ đá còn có một cái hộp đá.

Hai mắt Sở Tiêu sáng rực.

Trên bệ đá này đều là bảo vật quý giá, Đế binh, trang Thì Thư.

Hộp đá này có thể để ở đây, hiển nhiên cũng có chỗ phi phàm.

Sở Tiêu mở hộp đá ra.

Hắn nhìn vào, thì thấy có một chiếc chìa khóa màu đồng xanh.

Chìa khóa này không có vẻ gì đặc biệt, cũng không phát ra khí tức gì.

Khiến cho Sở Tiêu khá hoang mang.

Hắn ta cầm lên ngắm nghía, nhưng cũng không phát hiện có gì đặc biệt.

Nhiều nhất chỉ là vô cùng chắc chắn mà thôi.

Thứ đồ như vậy, lại đặt chung với bảo bối, có vẻ không thích hợp.

Nhưng Sở Tiêu tin tưởng trực giác của mình.

Thân mang vận mệnh chấn hưng Đế tộc Sở thị.

Khí vận của Đế tộc Sở thị đương nhiên sẽ chia cho hắn ta một phần.

Hắn ta tin tưởng, đồ mình nhặt được, chắc chắn đều có tác dụng.

Sở Tiêu thu lại trang sách và chìa khóa đồng cổ vào trong túi càn khôn.

Rồi cũng chuẩn bị thu hết số Đế binh, thần dược, nguyên liệu quý giá kia vào trong túi.

Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

“Sở đạo hữu, đúng là trùng hợp quá, không ngờ có thể gặp ngươi ở đây.”

Âm thanh này, chắc chắn là âm thanh Sở Tiêu không muốn nghe thấy nhất vào lúc này.

Hắn ta đột nhiên biến sắc, nhìn cửa địa cung.

Trên mặt Quân Tiêu Dao còn mang ý cười nhàn nhạt, kéo tay Y Y đi tới.

“Vân Tiêu, tại sao ngươi lại ở đây!”

Sở Tiêu trợn trừng hai mắt.

Ai có thể nói cho hắn ta biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Quân Tiêu Dao không muốn để Sở Tiêu biết mình có đánh dấu lên hồ lô càn khôn.

Nên chỉ cười nhạt một cái, nói: “Ta chỉ để ý thấy Hạc Tử Hiên rời chiến trường thôi, nên có hơi tò mò.”

“Nhưng thật tiếc, khi ta tới tới thì phát hiện Hạc Tử Hiên đã bị sinh linh Bạt tộc đánh chết.”

“Cái gì?”

Sở Tiêu nghe vậy, hai mắt trợn tròn, não hải như có lôi đình oanh minh.

Hạc Tử Hiên chết rồi sao?

Mặc dù giao tình giữa Sở Tiêu và Hạc Tử Hiên còn không được bằng Hàn Bình An.

Nhưng dù sao cũng được tính là có chút giao tình, y còn từng giải vây giúp hắn ta trong lúc khảo hạch.

Không ngờ y đã chết rồi?

Mà quan trọng nhất là, y là người của Hàn Bình An.

Hạc Tử Hiên chết rồi, Sở Tiêu vẫn còn sống, hơn nữa còn tìm được bảo hàng.

Nhìn thế nào cũng sẽ cảm giác Sở Tiêu hắn ta có hơi quá phận.

Đến lúc đó, Hàn Bình An sẽ nghĩ thế nào về hắn ta?

Cho dù Hàn Bình An thông tình đạt lý.

Nhưng người của mình chết rồi, thế nào trong lòng ông ta cũng sẽ thấy khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment