Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2241 - Chương 2241 - Ác Ý Và Nhục Nhã Thật Sâu, Của Miễn Phí Lúc Nào Cũng Thơm

Chương 2241 - Ác ý và nhục nhã thật sâu, của miễn phí lúc nào cũng thơm
Chương 2241 - Ác ý và nhục nhã thật sâu, của miễn phí lúc nào cũng thơm

Chương 2241: Ác ý và nhục nhã thật sâu, của miễn phí lúc nào cũng thơm

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sắc mặt Sở Tiêu có hơi khó coi.

Hiện giờ, hắn ta tạm thòi khó có thể đối phó được với quyền thế của Quân Tiêu Dao.

Chỉ có thể nương nhờ Hàn Bình An quan tâm thôi.

Thấy rõ hết phản ứng của Sở Tiêu, Quân Tiêu Dao cười nhạt một cái, rồi nói: ‘Đương nhiên, ta cũng đã đánh chết đám sinh linh Bạt tộc kia để báo thù cho Hạc Tử Hiên rồi.”

“Nhưng ta thật không ngờ ở đây lại có một tòa địa cung bảo tàng.”

“Nếu không phải có Sở đạo hữu ngươi hỗ trợ mở ra thông đạo, bổn Thiếu chủ muốn tiến vào e là cũng sẽ hơi phiền phức.”

Nghe Quân Tiêu Dao nói vậy.

Sở Tiêu muốn nôn ra máu.

Hắn ta lại dẫn Quân Tiêu Dao đến bảo tàng này của Đế tộc Sở thị. Chính xác!

“Không ngờ nơi đây còn có bảo bối thần dược Đế binh, xem ra giống như bảo tàng của một thế lực cổ xưa để lại.”

“Không ngờ Sở Tiêu ngươi lại có thể bình yên tìm đến nơi này. Không phải ngươi có quan hệ gì với thế lực có bảo tàng này chứ?”

Trong lời nói của Quân Tiêu Dao có vài phần nghiền ngẫm.

Sau lưng Sở Tiêu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!

Không thể để cho Quân Tiêu Dao phát hiện ra mình có quan hệ tới Đế tộc Sở thị!

Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu Sở Tiêu!

Theo như lời phụ thân hắn ta nói.

Chính là Đế tộc Vân thị âm thầm hãm hại Đế tộc Sở thị.

Mà bây giờ, Quân Tiêu Dao còn là Thiếu chủ Vân thị.

Nếu thân phận hậu duệ Đế tộc Sở thị của hắn ta bị lộ ra.

Vậy tám chín phần mười sẽ bị Quân Tiêu Dao trực tiếp diệt sát.

Mà muốn hủy thi diệt tích thì không nơi nào tốt hơn nơi này!

Sau lưng Sở Tiêu thấm mồ hôi lạnh.

Cảm giác một luồng khí lạnh dọc theo cột sống xộc thẳng lên đầu.

Câu nói xem như tùy ý kia của Quân Tiêu Dao.

Lại giống như Tử Thần chất vấn, khiến cho Sở Tiêu cảm thấy nguy hiểm sinh tử đến gần.

“Đương nhiên không phải, cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Sở Tiêu cố gắng trấn định mình, cố hết sức giữ tự nhiên mà trả lời.

“A, vậy à? Cũng đúng, dù sao ngươi cũng là từ vùng thôn quê nhỏ mà ra thôi.”

Quân Tiêu Dao cười nhạt một tiếng.

Trong lòng Sở Tiêu lặng yên thở phào một hơi.

Xuất thân từ một nơi thôn quê nhỏ lại là một lowij thế cho hắn ta che giấu thân phận.

Nhưng Sở Tiêu lại không biết.

Quân Tiêu Dao đã sớm điều tra sạch sẽ về Sở gia ở Thanh Dương thế giới rồi.

Hắn cũng đã biết Sở Tiêu chính là hậu duệ một mạch Đế tộc Sở thị.

Quân Tiêu Dao không giết Sở Tiêu chỉ vì muốn để cho Sở Tiêu làm Tầm Bảo Thử, giúp hắn sưu tầm Thì Thư mà thôi.

“Nếu vậy, cơ duyên nơi này ai gặp cũng đều có phần.”

“Ta thấy phía trước có một địa cung trống rỗng, hẳn là cơ duyên đã bị Sở đạo hữu lấy đi cả rồi.”

“Vậy thì tất cả mọi thứ ở địa cung này đều thuộc sở hữu của ta.”

Quân Tiêu Dao vừa dứt lời, căn bản không cần hỏi ý kiến Sở Tiêu.

Hắn phất ống tay áo một cái, trực tiếp thu hết thần dược bảo liệu nơi này.

Còn cả mấy món Đế binh và Chuẩn Đế binh trên bệ đá, đều lấy đi hết.

Hành động này khiến cho Sở Tiêu như lửa thiêu ngũ tạng!

Gân xanh trên huyệt thái dương của hắn ta nhảy lên thình thịch vì quá tức giận!

Đây là bảo tàng thuộc về Đế tộc Sở thị!

Là thuộc về vị hậu duệ của Đế tộc Sở thị – là hắn ta đây!

Kết quả.

Quân Tiêu Dao không nói đến hai câu, đã lấy đi bao nhiêu thứ như thế.

Đây quả thực là chọc cho Sở Tiêu tức giận đến mức bùng nổ.

Giận nhất là.

Chính hắn ta tự mở ra địa cung này, để cho Quân Tiêu Dao tiến vào.

Này bằng với dẫn sói vào nhà.

Sở Tiêu thực sự muốn nôn ra máu, tức nổ phổi, thậm chí khuôn mặt cũng hơi vặn vẹo.

“Sao vậy? Sở đạo hữu vậy là sao? Chẳng lẽ bảo tàng này là thuộc về một mình ngươi?”

Quân Tiêu Dao nhíu mày hỏi.

Sở Tiêu ôm một bụng bực bội.

Hắn ta gần như phun ra một câu từ giữa hai hàm răng.

“Dĩ nhiên không phải… bảo tàng này, ai thấy cũng có phần.”

Sở Tiêu có thể nói sao nữa?

Nói đây là bảo tàng của Đế tộc Sở thị, là thuộc vệ hậu duệ của Đế tộc Sở thị là hắn ta đây à?

“Vậy là tốt rồi, bằng không, nếu là cướp đồ của Sở đạo hữu, vậy bổn Thiếu chủ quả thực có hơi bất an trong lòng.”

Quân Tiêu Dao cười cười.

Con mẹ nó chứ!

Sở Tiêu thật sự muốn chửi ầm lên.

Ngươi đó, giết người còn tru tâm, xong chưa!

Hắn ta cảm nhận được ác ý và nhục nhã thật sâu.

Nếu không phải hiện tại tạm thời còn không đánh lại được Quân Tiêu Dao.

Hắn ta đã muốn nổ tung từ lâu rồi.

Ẩn nhẫn!

Phải ẩn nhẫn!

Sở Tiêu hít sâu một hơi.

Chí ít, hắn có đã có được trang sách quan trọng nhất.

Còn cả chìa khóa đồng kia nữa.

Còn có những công pháp điển tịch của Đế tộc Sở thị nữa.

Đây cũng là một loại thu hoạch.

Nhưng mà, tài nguyên tu luyện quan trọng nhất đã mất rồi, khiến cho Sở Tiêu thực sự phiền muộn hết sức.

“Đã như vậy, ta đi trước.”

Sở Tiêu không muốn ở đây thêm nữa, chỉ sợ Quân Tiêu Dao muốn ra tay với mình.

Sở Tiêu cũng chú ý tới Quân Tiêu Dao đang nắm tay Y Y.

Hắn ta nhìn Y Y một chút, có hơi bất ngờ.

Bởi vì lúc trước hắn ta cũng cảm thấy thiếu nữ mặt mỳ hốc hác này rất kỳ lạ.

Chỉ là, khi đó, vì Hạc Tử Hiên nên hắn ta cũng không để ý, nghĩ rằng chỉ là ảo giác.

Nhưng bây giờ, bị Quân Tiêu Dao cướp đi nhiều cơ duyên như thế.

Sở Tiêu đã lười đi nghĩ xem rốt cuộc thiếu nữ này có điểm gì đặc biệt.

Hiện tại hắn ta chỉ muốn rời đi, cách Quân Tiêu Dao càng xa càng tốt.

Sở Tiêu hóa thành một vệt ánh sáng cầu vồng cui ra khỏi địa cung rời đi.

Lúc này Quân Tiêu Dao mới thản nhiên nói: “Đây chính là một trong những di tàng của Đế tộc Sở thị, Sở Tiêu kia không hổ là khí vận chi tử.”

Với Quân Tiêu Dao mà nói.

Quả thực hắn không thèm quan tâm đến số Đế binh, Chuẩn Đế binh, thần dược bảo liệu này.

Hắn có tiên tuyền nhãn, có thể tu luyện thông qua vật chất tiên đạo.

Nếu vẫn không đủ, còn có thể dốc nghiêng tài nguyên của Đế tộc Vân thị.

Nhưng mà…

Tài nguyên tự nhiên trên trời rơi xuống không thơm sao?

Sở Tiêu, chính là một cây rau hẹ.

Quân Tiêu Dao cắt từng gốc rạ.

Có lẽ hắn không thèm để ý đến những tư nguyên này.

Nhưng có thể phân cho người bên cạnh, phát triển thế lực của mình.

Tóm lại một câu, của miễn phí lúc nào cũng thơm!

Bình Luận (0)
Comment