Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2243 - Chương 2243 - Vị Công Tử Thần Bí

Chương 2243 - Vị công tử thần bí
Chương 2243 - Vị công tử thần bí

Chương 2243: Vị công tử thần bí

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong khoảng thời gian đó, Sở Tiêu cũng tranh thủ đánh chết một số Tang Yêu và Bạt tộc.

Chuyến lịch luyện khảo hạch Huyền Ương Thế giới này cũng đã tiến vào hồi cuối.

Cường giả Tắc Hạ Học Cung bắt đầu lên đường trở về địa điểm xuất phát.

Dù sao thì, một vị Thánh Nhân chân truyền chết đi cũng gây ra ảnh hưởng rất lớn.

Tắc Hạ Học Cung tổ chức chỉnh hợp đội ngũ, lên đường rời khỏi Huyền Ương thế giới.

Nhìn thế giới dần dần xa dần.

Quân Tiêu Dao thở dài một tiếng.

Hành trình này không giả.

Hắn siết chặt bàn tay nhỏ.

Y Y đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng cúi đầu.

Chí ít, cuối cùng, hắn đã tìm được khí tức của Kty.

Đây cũng coi như là một mở đầu tốt.

Quân Tiêu Dao đang mong đợi bóng hình xinh đẹp váy trắng như tuyết kia lại lần nữa xuất hiện trước mặt mình, nhoẻn cười xinh đẹp.

Mà khi đội ngũ Tắc Hạ Học Cung rời khỏi Huyền Ương thế giới.

Tại Huyền Ương thế giới, đại lục hoang vu, địa cung.

Giữa hư không, một thân hình thon dài bỗng nhiên xuất hiện.

Toàn thân bọc trong áo choàng đen, không ai nhìn rõ được hình dáng tướng mạo.

Khí tức cũng cực kỳ nội liễm.

Khiến cho người ta cảm thấy thật thần bí, thâm thúy.

Nhìn địa cung bị mở ra.

Người áo đen này thì thầm một mình.

“Hử?

Chuyện gì xảy ra thế? Bảo khố còn sót lại ở nơi này lại bị người ta mở ra rồi à?”

Giọng nói này nghe có vẻ rất trẻ trung.

Người này lách mình tiến vào trong địa cung.

Nhìn địa cung rỗng tuếch, người nọ trầm tư.

“Cơ quan trận pháp đều chưa khởi động, hẳn là dùng sức mạnh huyết mạch để mở ra.”

“Làm sao có thể? Rốt cuộc là ai? Bổn Thánh Tử vất vả lắm mới tra được vị trí một bảo tàng còn sót lại của Đế tộc Sở thị.”

“Kết quả lại bị người khác nhanh chân đến trước.”

Có vẻ người áo đen này hơi thất vọng.

Nhưng đúng vào lúc này.

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.

“Không ngờ Hồn U Thánh Tử của Hồn Đế tộc lại tìm tới di tàng này.”

“Ai!”

Hồn U Thánh Tử sợ hãi cả kinh.

Xoay người nhìn lại.

Thì thấy một vị nam tử trẻ tuổi thân mặc trường bào vàng óng, khí độ thượng thừa, thong dong ung dung.

Đôi mắt Hồn U Thánh Tử ẩn ẩn chấn động.

Lấy tu vi hiện tại, không ngờ y hoàn toàn không cảm giác được vị nam tử này xuất hiện khi nào.

“Các hạ là…”

Hồn U Thánh Tử hơi cau mày.

Y chính là thiên kiêu của Hồn Đế tộc, một trong tám Đế tộc.

Mặc dù không phải Vương giả cổ đại truyền thừa đến nay, nhưng vẫn cùng một đẳng cấp với Hạ Hầu Chấn, đều là thiên kiêu đỉnh cao đương thời.

Lần này y tới đây cũng vì sau khi kiểm tra một số tư liệu.

Thì phát hiện ở Huyền Ương thế giới có thể có một bảo tàng của Đế tộc Sở thị lưu lại, nên mới tới đây thăm dò.

Không ngờ đã bị người ta lấy sạch.

“Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là, hình như ngươi đang muốn tài nguyên ở đây.”

Nam tử trẻ tuổi thản nhiên nói.

Tiếng nói cũng lạnh lùng.

“Ngươi cũng thấy đấy, nơi này đã trống không rồi.”

Hồn U Thánh Tử nhíu chặt lông mày.

Mặc dù y có lòng tin vào thực lực của mình.

Nhưng nam tử này…. Y cảm giác người này thâm sâu khó lường.

“Ha ha…”

Nam tử kia bỗng nhiên cười.

“Một mạch Đế tộc mà nói, với các Đế tộc còn lại, bất quá cũng chỉ bát canh chia nhau mà thôi.”

“Mà điều này…. Là điều bổn công tử ghét nhất!”

Tiếng nói vừa dứt, vị nam tử này trực tiếp giáng một chưởng vào Hồn U Thánh Tử!

“Muốn chết. Ngươi đã biết thân phận của ta còn dám ra tay với ta!”

Hồn U Thánh Tử trố mắt nhìn.

Mặc dù y không phải thiên kiêu cấp Thánh Giá như Đông Tôn, Tây Phật, Nam Đạo, Bắc Nho,

Nhưng cũng là thiên kiêu đỉnh cao hiện thời của Hồn Đế tộc, không phải ai cũng dám ra tay với y.

Nhưng gã nam tử áo vàng này chỉ cười nhạt một tiếng.

Chưởng phong có một tầng hạo nhiên chi ý.

“Đây là… hạo nhiên chi khí, ngươi là người của Tắc Hạ Học Cung?”

Hồn U Thánh Tử kinh ngạc, đồng thời cũng ra tay chống cự.

Nhưng điều khiến y kinh ngạc hơn còn ở phía sau.

Nam tử áo vàng sáng này đổi thế chưởng, một cỗ khí tức đại đạo huyền chi hựu huyền* đang cuộn trào.

*Huyền chi hựu huyền – trích trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử, có nghĩa là cái huyền diệu hơn cả huyền diệu.

“Thần thông Đạo môn sao?”

Hồn U Thánh Tử hơi trợn tròn hai mắt.

Sau đó, nam tử áo vàng sáng kia lại một lần nữa hóa chưởng thành chỉ.

Chỉ pháp huyền diệu, mang theo một cỗ hương vị thương sót chúng sinh.

Chính là Niêm Hoa Chỉ của Phật môn.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Bác đại tinh thâm.

Có thể nói, chuyên tu một Đạo, lĩnh ngộ một môn cũng đã cực kỳ khó khăn rồi.

Nhưng vị nam tử áo vàng sáng này lại thiên tiếp thi triển ra ba môn thần thông của ba giáo khác nhau.

Hơn nữa, vừa nhìn đã thấy, chiêu nào cũng cực kỳ tự nhiên, uy lực cực mạnh.

Tuyệt đối không phải dạng hoa rơi hời hợt chỉ được cái đẹp mắt.

Nam tử áo vàng không nói gì.

Một khắc sau, lại một màn khiến cho Hồn U Thánh Tử kinh hãi ngạc nhiên hơn lại xuát hiện.

Chiêu thức thần thông của nam tử kia biến hóa.

Thần thông tam giáo dung hội quán thông với nhau.

Biến thành một dòng lũ pháp tắc vô cùng kinh khủng cuồn cuộn cuốn tới Hồn U Thánh Tử.

Đây cũng không phải phép toán đơn giản một cộng một cộng một bằng ba.

Mà uy lực được gia trì gấp đôi!

Ầm!

Hồn U Thánh Tử bị đánh cho không còn sức mà đánh lại, thậm chí các thủ đoạn bảo mệnh cũng khó mà thi triển ra nổi.

“Ngươi…. Rốt cuộc ngươi là ai?”

Hồn U Thánh Tử gắt gao trợn trừng hai mắt nhìn nam tử áo vàng kia.

Không chỉ vận dụng được thần thông tam giáo, mà còn có thể dung hội quán thông.

Thực lực cũng kinh khủng vô biên.

Chắc chắn là Vương giả cấp Đông Tây Nam Bắc.

Nhưng mà…

Vì sao y chưa từng nghe nói về tên tuổi người này?

Nhìn đôi mắt vô cùng dữ tợn và không cam lòng của Hồn U Thánh Tử.

Khóe miệng nam tử áo vàng kia khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo.

“Ngươi muốn biết thân phận của ta đến vậy à…”

Nam tử kia lại lần nữa thi triển ra một chiêu thần thông.

Nhìn thấy thần thông này, Hồn U Thánh Tử lại sửng sốt!

“Đây là… thần thông của Đế tộc Sở thị, ngươi là…”

Ầm!

Một thức thần thông rơi xuống.

Hồn U Thánh Tử của Hồn Đế tộc lập tức thần hồn câu diệt.

Nam tử áo vàng đứng chắp tay, thần sắc lạnh lùng vô cùng, như một vị quân vương.

“Ai, ngủ sau vạn cổ, tỉnh lại rồi chỉ còn thấy phế tích…”

Nhìn địa cung này, nam tử áo vàng yếu ớt thở dài.

“Tám Đế tộc đều phải chịu trách nhiệm. Mà mục tiêu của ta, là báo thù!”

“Nhưng bảo bối trong địa cung này đều bị người ta mang đi hết rồi.”

“Dùng sức mạnh huyết mạch mở ra, chẳng lẽ…”

Ánh mắt người kia có vẻ suy tư.

“Thú vị, có vẻ như cục diện càng ngày càng thú vị.”

“Nhưng phải như vậy mới đúng, vũng nước có đục mới mò được cá. Cục diện càng loạn càng có lợi cho ta.”

“Bản nguyên tam giáo có ích cho kế hoạch báo thù của ta, nhất định phải có được.”

“Nghe nói bản nguyên Nho Giáo ở ngay trên người Bắc Nho, Hàn Bình An kia…”

Ánh mắt nam tử áo vàng kia lộ ra sát ý lạnh lùng.

Nếu để người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ gây ra chấn động vô cùng.

Hàn Bình An chính là một trong Vương giả thiên kiêu.

Vị nam tử này có mưu đồ với nhân vật bực này cơ.

Chỉ từ ý niệm này thôi cũng có thể thấy được sức mạnh và thực lực của y.

Một khắc sau, nam tử áo vàng rời khỏi địa cung.

Y vung tay áo, toàn bộ di tích cổ đều hoàn toàn sụp đổ, biến thành bột phấn.

Bình Luận (0)
Comment