Chương 2244: Công tử thần bí cường đại, quay về Tắc Hạ Học Cung
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Xã Tắc vũ trụ.
Trước sơn môn của Tắc Hạ Học Cung.
Rất nhiều người đang đợi ở đây.
Bọn họ đang đợi đội ngũ khảo hạch trở về.
Bởi vì tin tức Hạc Tử Hiên vẫn lạc còn chưa truyền về.
Nên bầu không khí trước sơn môn vẫn rất bình thản.
“Không biết kết quả lần khảo hạch này sẽ thế nào?”
“Nhưng không cần lo lắng cho kết quả của mấy người Vân Tiêu Thiếu chủ đâu.”
Rất nhiều đệ tử của Tắc Hạ Học Cung đang châu đầu ghé tai.
Mà trong số bọn họ, có một cặp nữ tử thi thoảng hấp dẫn ánh mắt của các đẹ tử của tứ phương học cung.
Chính là Đạm Đài Thanh Tuyền cùng Đạm Đài Minh Châu.
Một đôi biểu tỷ muội các nàng đã đợi ở đây từ lâu rồi.
Đạm Đài Minh Châu thấy ánh mắt nhìn về phía xa xa của Đạm Đài Thanh Tuyền tựa như hòn vọng phu.
Bỗng nhiên nàng nổi hứng trêu chọc.
“Thanh Tuyền biểu tỷ, tỷ đang chờ Vân Tiêu Thiếu chủ trở về, hay đang chờ Sở Tiêu của Thanh Dương thế giới kia?”
Đạm Đài Thanh Tuyền nghe vậy thì sững sờ, sau đó cắn răng ngà, chỉ ngón tay ngọc lên trán Đạm Đài Minh Châu một chút.
“Con bé hư đốn này, lại trêu chọc biểu tỷ rồi!”
Trên thực tế, trong lòng Đạm Đài Thanh Tuyền biết rõ.
Nàng đang chờ ai.
Chỉ là, khó mà nói ra lời.
Mà lúc này, đám người xugn quanh đều ồn ào náo động.
“Xin chào tiểu sư thúc…”
Rất nhiều đệ tử Học Cung hành lễ.”
Hàn Bình An tự mình xuất hiện.
Hàn Bình An mặc nho sam, trên người có vận vị Nho Đạo thiên nhiên lưu chuyển, ngũ quan quang minh lẫm liệt.
Hàn Bình An thân là tiểu sư thúc Học Cung, xưa nay vẫn là thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi.
Ông có thể tự mình đến đây, đủ thấy ông coi trọng Sở Tiêu đến mức nào.
Sau đó, mấy người Viên tiên sinh, Tống đạo sinh cũng tới.
Trong lúc chờ đợi.
Phía chân trời xa xa, đoàn người đông đúc cũng trở về.
Nhưng so với trước khi đi vẫn là ít hơn phân nửa.
“Bọn họ về rồi!”
Trước sơn môn huyên náo vô cùng.
Đạm Đài Thanh Tuyền cũng lộ ra ý cười.
Nàng nhìn thấy bóng hình áo trắng đứng trên boong lâu thuyền.
Nhưng nụ cười của nàng hơi khựng lại.
Vì bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Còn có một bóng hình yêu kiều nho nhỏ nữa.
Mà nàng ấy, còn đang nắm tay Quân Tiêu Dao!
Đạm Đài Thanh Tuyền nhất thời hơi sửng sốt.
Bởi vì nàng biết tính cách Quân Tiêu Dao không phải hạng người yêu thích nữ sắc.
Sao đột nhiên lại mang một thiếu nữ về?
Nhất thời, Đạm Đài Thanh Tuyền nghĩ biết bao nhiều điều, có một cảm xúc không rõ nào đó cứ chắn ở trong lòng.
“A, người bên cạnh Thiếu chủ là ai?” Đạm Đài Minh Châu cũng đảo con ngươi một vòng.
Hiển nhiên những người còn lại cũng chú ý thấy.
Nhưng bọn họ chẳng để tâm, chuyện này rất bình thường.
Hàn Bình An cũng thấy được Sở Tiêu, nhoẻn cười ôn hòa.
Sở Tiêu cũng miễn cường mỉm cười đáp lại, nhưng có hơi lúng túng, ánh mắt hơi né tránh.
Hàn Bình An khẽ nhíu mày, giờ ông mới phát hiện ra không thấy Hạc Tử Hiên đâu.
“Ha ha, Vân Tiêu Thiếu chủ, chúc mừng khải hoàn trở về.”
Mấy người Viên tiên sinh và Tống đạo sinh cùng tiến tới cười ha ha chào.
“Viên tiên sinh, có chuyện cần bẩm báo Học Cung. Hạc Thánh ông ấy, vẫn lạc rồi…” Có cường giả Tắc Hạ Học Cung trầm giọng nói.
“Cái gì…”
Viên tiên sinh hơi kinh ngạc.
“Ngươi nói cái gì? Tử Hiên chết rồi sao?”
Hàn Bình An biến sắc.
Hạc Tử Hiên trung thành cảnh cảnh với ông.
Đây là thuộc hạ của ông, cũng coi như là bằng hữu của ông.
Một vị Thánh Nhân chân truyền làm sao có thể vẫn lạc trong một chuyến khảo hạch đơn giản được?
Quả đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Toàn bộ sơn môn Tắc Hạ Học Cung đều oanh động, rung động, kinh ngạc, ồn ào, rối loạn.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Hàn Bình An lạnh nhạt hỏi, lửa giận dâng dần trong mắt.
Mặc dù Nho môn vẫn giảng tu thân dưỡng tính, nhưng lúc này Hàn Bình An cũng khó mà bình tĩnh được.
Đây chỉ là một lần khảo hạch bình thường mà thôi.
Mà Hạc Tử Hiên thân là Thánh Nhân chân truyền, làm sao có thể dễ dàng vẫn lạc như thế?
“Cái này… mới đầu Hạc Thánh có đi cùng chung ta, sau đó thì rời đi, sau đó nữa…”
Cường giả Thhc cũng kể lại vài câu về tình hình khi ấy với Hàn Bình An.
“Thì ra là thế, nhưng sao Tử Hiên lại bất ngờ rời đi?” Hàn Bình An nhíu mày.
Bản năng ông cảm giác được có gì đó không đúng.
Thần sắc Sở Tiêu có hơi mất tự nhiên.
Thật ra, nếu truy ra ngọn ngành.
Thì là hắn ta gọi Hạc Tử Hiên đi.
Bằng không, có lẽ Hạc Tử Hiên sẽ không chết.
Mà lúc này, Quân Tiêu Dao lại thở ra một hơi, có vẻ tiếc nuối lắc đầu.
“Đáng tiếc, khi ta đi, Hạc Tử Hiên đã bị giết.”
“Nhưng cơ duyên kia hình như Hạc Tử Hiên đi cùng Sở đạo hữu thì phải.”
Nghe nói như thế.
Sở Tiêu khẽ giật mình.
Sau đó, ánh mắt ẩn ẩn phun ra lửa giận!
Không ngờ Quân Tiêu Dao này lại muốn lôi mình xuống nước!
“Sở huynh, cái này…” Hàn Bình An nhíu chặt lông mày.
Là ông phái Hạc Tử Hiên đi trông nom Sở Tiêu.
Mà Sở Tiêu trở về, Hạc Tử Hiên lại chết.
Thế này, làm sao cũng không giải thích nổi.
Sở Tiêu âm thầm cắn răng, biết không thể giấu diếm.
Cho nên đành nói ra.
“Ta bất ngờ phát hiện một cơ duyên, có lòng tốt muốn mời Hạc huynh đi tìm chung.”
“Sau khi tiến vào, ta cùng Hạc huynh tách ra.”
“Nếu ta biết tình huống khi ấy, cho dù liều cái mạng này cũng phải cùng sinh cùng tử với Hạc huynh!”
Sở Tiêu nói một cách hiên ngang lẫm liệt, vô cùng cuốn hút.
Dù là Quân Tiêu Dao cũng phải âm thầm líu lưỡi một phen.
Hắn tự vấn, kỹ xảo của mình đã có thể tính là Ảnh Đế rồi.
Thế mà Sở Tiêu này lại không hề kém nha.
“Thì ra là thế.” Hàn Bình An khẽ gật đầu.
Ông còn có thể nói gì nữa.
Nhưng cuối cùng, Sở Tiêu tầm bảo trở về, Hạc Tử Hiên lại đã chết.
Mặc dù Hàn Bình An sẽ không thật sự trách tội Sở Tiêu.
Nhưng thế nào trong lòng cũng có lấn cấn.
Quân Tiêu Dao thấy cảnh tượng này, đáy mắt cong cong ý cười trào phúng.
Chỉ dựa vào một đôi lời đưa đẩy của mình khó mà khiến cho Hàn Bình An cùng Sở Tiêu trở mặt thành thù.
Nhưng mà, chỉ cần trong lòng có khúc mắc là đủ rồi.
“Thì ra là thế, vậy cuối cùng vẫn là Vân Tiêu Thiếu chủ báo thù cho Hạc Tử Hiên.” Viên tiên sinh mỉm cười.
Cường giả Thhc giơ ra hai cái đầu lâu.
“Đây là Bạt tộc đã sát hại Htc, là thiên kiêu Vương tộc mạch Thăng Câu.”
“Ngoài ra, còn có Bạt tộc cấp Thần Tôn.”