Chương 2256: Cổ kình thiên chao đảo, cửa đột phá Đế tộc Cổ Thần
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao nhìn gã một chút.
Hắn biết, Cổ Kình Thiên là người của Đế tộc Cổ Thần.
Mà Đế tộc Cổ Thần ở Giới Hải cũng có chút quan hệ với Cổ Thần tộc bên Tiên Vực bên kia.
Cổ Thần tộc lấy nhục thân làm sức mạnh sở trường.
Mà Đế tộc Cổ Thần đương nhiên càng khủng bố hơn.
Nhưng lời này chẳng qua chỉ là so với sinh linh chục tộc khác thôi.
Quân Tiêu Dao là ngoại lệ.
Thấy bộ dáng Cổ Kình Thiên ngốc ngốc khờ khờ, Quân Tiêu Dao liền biết đây chỉ là một gia hỏa đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
“Sao ta phải so đấu với ngươi?”
Quân Tiêu Dao cười nhạt hỏi.
“Cái này… a… đương nhiên vì ta muốn đấu với ngươi.”
Cổ Kình Thiên nghĩ nửa ngày mới đào ra được một câu từ trong bộ não to bằng quả nho.
Quân Tiêu Dao cười.
“Thật là vô nghĩa. Không đánh thì sao?”
“Đánh thì sao?”
“Nếu ta thắng ngươi, ngươi tạm thời làm tùy tùng của ta, nghe lệnh của ta, thế nào?”
“Đương nhiên, nếu ta thua, cũng thế.”
Quân Tiêu Dao nói.
“A, tỷ ta nói, ra ngoài không thể tùy tiện nghe lời người khác.”
Tên ngốc Cổ Kình Thiên xoắn xuýt mãi.
“Vậy được, ta đi đây.”
Quân Tiêu Dao quay người muốn rời đi.
“Ài, chờ một chút, được rồi.”
Cổ Kình Thiên cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình.
Thân là người Đế tộc Cổ Thần có nhục thân cường đại nhất, gã rất tự tin vào bản thân.
“Nhưng ta có một yêu cầu, chúng ta không thể dùng pháp lực, chỉ có thể dùng sức mạnh nhục thân đơn thuần.”
Cổ Kình Thiên còn cho rằng điều kiện của mình thông minh lắm, nhếch miệng cười.
Với Đế tộc Cổ Thần, pháp lực thần thông xem như một nhược điểm nhỏ.
Nhưng xét về sức mạnh nhục thân, Đế tộc Cổ Thần không ngại ai.
“Có thể.”
Quân Tiêu Dao nói.
“Vậy ta ra tay.”
Cổ Kình Thiên tự cho rằng mình đã kiếm được lời lớn.
Bèn đấm ra một quyền.
Chính là tuyệt học của Đế tộc Cổ Thần, Cổ Thần chi quyền!
Quân Tiêu Dao siết năm ngón tay, sức mạnh kinh khủng đổ xuống, khiến cho không gian xung quanh đều chấn động.
Nếu không phải nơi đây là không gian Thánh Cảnh, chắc chắn hư không sẽ bị phá diệt chỉ trong chớp mắt.
Quân Tiêu Dao thúc giục thần thông Thần Ma Đại Lực.
Đây là thần thông trấn tộc của tộc Thần Ma Nghĩ.
Tuy Đế tộc Cổ Thần có sức mạnh nhục thân cường đại.
Nhưng pháp môn nhục thân của tộc Thần Ma Nghĩ cũng kinh khủng, được xưng là Nhất Giới Lâu Nghĩ, sánh vai với Thần Ma.
Quân Tiêu Dao đang thi triển Khai Thiên Thần Ma quyền!
Không chỉ như thế, còn có thêm sức mạnh của mười vạn thế giới tu di điệp gia.
Lại thêm đạo thai Tiên Thiên Thánh Thể vốn cũng có nhục thân kinh khủng vô địch.
Cho nên, so hai quyền này, trên cơ bản khôn có gì phải lo lắng.
Rắc rắc!
Tiếng xương nứt vang lên.
Cánh tay vừa đấm của Cổ Kình Thiên bị đánh gãy!
Phải biết, đây là Đế tộc Cổ Thần, một trong tám Đế tộc, lấy nhục thân xưng tôn!
Nhưng sắc mặt Cổ Kình Thiên không hề có vẻ đau khổ.
Gã nhìn cánh tay bị bẻ gãy, dùng một tay khác gãi đầu, nói: “Ngươi quá lợi hại, ta thua.”
Cổ Kình Thiên lập tức dùng tay lành nắm vuốt tay gãy.
Rắc rắc mấy cái, lại xoay nó về chỗ cũ!
Một sức mạnh khí huyết cực kỳ mạnh mẽ tràn ngập.
Cánh tay của gã đang khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy rõ.
Dù là Quân Tiêu Dao cũng phải âm thầm gật đầu.
Không hổ là Đế tộc Cổ Thần, năng lực khôi phục của nhục thân cũng cực kinh khủng.
Mà một quyền này của hắn, đổi lại là Hạ Chầu Chấn, chỉ sợ toàn thân đã bị đánh nát.
Mà Cổ Kình Thiên chỉ bị gãy xương.
Có thể thấy, Đế tộc Cổ Thần hoàn toàn không phải chỉ có hư danh.
“Chủ nhân.”
Cổ Kình Thiên ngu ngơ gọi.
Người khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ rung động.
Lại có người có thể thần phục được thiên kiêu của Đế tộc Cổ Thần.
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Đương nhiên không phải vì hắn rảnh quá không có việc gì làm.
Có lẽ, Đế tộc Cổ Thần cũng là một đối tượng đáng để lôi kéo.
Đế tộc Vân thị muốn xưng tôn, cũng không thể thiếu Đế tộc minh hữu hỗ trợ.
Cổ Kình Thiên cũng coi như là một con cờ và cửa đột phá.
Sau khi thu phục Cổ Kình Thiên.
Quân Tiêu Dao cùng Cổ Kình Thiên tiếp tục thâm nhập sâu vào kgtc.
Dọc đường hắn cũng tìm thêm một chút hạo nhiên chi nguyên thêm một lần nữa.
Cổ Kình Thiên không cần, nên đương nhiên tất cả đều gom vào trong túi Quân Tiêu Dao.
Đương nhiên, mục tiêu thực sự của Quân Tiêu Dao không phải chỉ là chút hạo nhiên chi nguyên này.
Mà là cơ hội vào nơi sâu nhất trong kgTc.
Hắn cũng muốn xem thử xem rốt cuộc món trọng khí kia của Thhc là thứ gì.
Ngay khi Quân Tiêu Dao tiếp tục thâm nhập sâu vào bên trong.
Một bên khác.
Sở Tiêu cũng đang xâm nhập.
Đồng thời, tâm ma lúc trước cũng như ẩn như hiện như bóng ma bao phủ trong tim Sở Tiêu.
Hắn ta biết, nhất định mình phải có được một đáp án từ Đạm Đài Thanh Tuyền.
Bằng không, nói không chừng phần tình cảm này sẽ thực sự biến thành tâm ma.
Lúc này.
Sở Tiêu bỗng nhiên cảm giác phía trước có dao động.
Nhìn rõ lại, rõ ràng là một đoàn hạo nhiên chi nguyên.
Sở Tiêu khá vui mừng, tiến lên định muốn bỏ nó vào trong túi.
Một giọng nói thanh thúy khác lại vang lên.
“A, lại là hạo nhiên chi nguyên, ta thật may mắn quá mà.”
Nghe âm thanh này, Sở Tiêu nhìn lại.
Là một thiếu nữ mặc váy vàng hơi đỏ, mặt hạnh má đào, vô cùng xinh đẹp.
Chính là Đạm Đài Minh Châu.
Đạm Đài Minh Châu cũng nhìn thấy Sở Tiêu.
Vì là biểu muội của Đạm Đài Thanh Tuyền, nên nàng yên tâm có chỗ dựa vững chắc.
Trong đôi mắt đẹp còn ẩn ẩn sự trêu tức.
Nàng vốn cũng không thích tên thổ dân đến từ nơi nhỏ nhỏ Sở Tiêu này.
Hắn ta lại còn có mâu thuẫn với Quân Tiêu Dao nữa.
Khiến cho tiểu mê muội Đạm Đài Minh Châu càng ghét hắn ta hơn.
Vừa thấy Sở Tiêu, đôi mắt đẹp của Đạm Đài Minh Châu khẽ đảo một cái, lập tức nghĩ ra một phương pháp.
Nàng nói với Sở Tiêu: “Sở Tiêu, đưa hạo nhiên chi nguyên kia cho ta.”
Giọng nói kiêu ngạo hất hàm sai khiến.
Sở Tiêu nhíu mày.
Thực ra, nể mặt Đạm Đài Thanh Tuyền, hắn ta cũng chưa chắc đã không thể tặng hạo nhiên chi nguyên này cho Đạm Đài Minh Châu.
Nhưng giọng nói và ánh mắt khinh miệt của Đạm Đài Minh Châu khiến cho hắn ta cực kỳ khó chịu.
Hiện tại, hắn ta có thể nói là truyền nhân của Đế tộc Sở thị, còn là người khống chế Thì Thư, có thể nói, thân phận hoàn toàn không thấp hơn thiên kiêu Đế tộc.
Như thế, Sở Tiêu, với lòng tự tôn của mình, làm sao có thể chấp nhận.
Hắn ta cũng thản nhiên nói: “Ngươi nói chuyện với ta đàng hoàng đi, hoặc là cầu xin ta, có lẽ ta còn tặng hạo nhiên chi nguyên này cho ngươi.”
“Cái gì, Sở Tiêu ngươi tưởng mình là người nào chứ? Ngươi nghĩ mình là cái rễ hành nào?”
Đạm Đài Minh Châu trừng to đôi mắt đẹp.
“Thứ cho không phụng bồi.”
Sở Tiêu lạnh lùng nói.