Chương 2266: Thợ săn Tam giáo, Hàn Bình An tự nghĩ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao cảm thấy chắc chắn Tam giáo không đơn giản như bề ngoài.
Khi Quân Tiêu Dao quay về hội kiến Thánh phu tử.
Trong một vùng hư không bên ngoài Tắc Hạ Học Cung.
Một vị nam tử trẻ tuổi mặc Nho sam hổn hển đi ngang qua hư không.
“Ghê tởm! Tu tập bao năm, lại bại vào một đêm nay!”
“Chỉ kém một bước, tất cả đều bị Vân Tiêu phá hỏng!”
“Rõ ràng chỉ có ta mới là người thích hợp nhất, mới là người tiếp nhận Thánh Nho, là người thừa kế Nho môn!”
“Tên kia dựa vào cái gì!”
“Còn cả Sở Tiêu kia nữa, uổng công khi ấy ta ra mặt vì hắn mà trở mặt với Vân Tiêu!”
“Kết quả, vào đúng thời khắc mấu chốt, không ngờ lại không nói đỡ câu nào cho ta!”
Vị nam tử có khí tức bại hoại này đương nhiên chính là Hàn Bình An.
Nói thật, mặc dù y tức giận.
Nhưng bây giờ lại hơi hối hận.
Nếu bây giờ y quay lại Tắc Hạ Học Cung thì quá mất mặt rồi.
Nói không chừng còn bị Quân Tiêu Dao chế nhạo.
Ngay khi Hàn Bình An đang đấu tranh xoắn xuýt trong lòng.
Một giọng nói nhàn nhạt bỗng nhiên vang lên.
“Chắc hẳn các hạ chính là Bắc Nho, Hàn Bình An.”
“Ai”
Lúc này Hàn Bình An bực bội khó chịu hết sức.
Y nhìn một cái.
Thì thấy là một nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu vàng sáng, khí độ bất phàm, như Hoàng đế.
“Ngươi là ai?”
Hàn Bình An lãnh đạm hỏi.
“Ta là ai cũng không quan trọng. Ta chỉ muốn biết, hẳn là trên người ngươi có mang hạo nhiên chi tâ,?”
Nam tử áo vàng cười nhạt hỏi.
Hàn Bình An khẽ chau mày.
Theo bản năng, Hàn Bình An phát hiện vị nam tử áo vàng này không thiện lành gì.
Nhưng y không sợ.
Y là Bắc Nho Hàn Bình An, một trong ngũ đại thiên kiêu Vương giả, vị thiên kiêu cùng thế hệ kia đáng để y sợ sao?
“Lúc này tâm tình Hàn mỗ không tốt lắm, khuyên các hạ chớ nên chọc ta!”
Ánh mắt Hàn Bình An trầm xuống, hạo nhiên chi khí phun trào như đại dương mênh mông.
“Chậc chậc, không hổ là bản nguyên Nho giáo, hạo nhiên chi tâm, khí tức quả thực bất phàm.”
Hai mắt nam tử áo vàng hiện ra một màu nhiệt huyết.
“Ngươi muốn làm gì?”
Hàn Bình An chau mày.
“Kỳ thật ngươi có thể coi ta là thợ săn Tam giáo.”
Nam tử áo vàng vừa dứt lời thì lập tức chủ động ra tay, ào tới Hàn Bình An.
“Muốn chết!”
Hàn Bình An thấy vậy, hai mắt bắn ra ý lạnh.
Y đang nổi nóng.
Đã có người chủ động khiêu khích y, vậy cũng chớ trách y xả giận.
Nhưng vừa mới giao thủ, Hàn Bình An liền hô lên vô cùng kinh ngạc.
“Đây là thần thông Nho môn, rốt cuộc ngươi là ai?”
Hàn Bình An phát hiện ra, vị nam tử áo vàng này vừa thi triển ra thần thông Nho môn.
Sau đó, sắc mặt Hàn Bình An lại càng biến hóa hơn nữa.
Bởi vì, vị nam tử này vừa lần lượt thi triển ra thần thông Đạo môn, Phật môn.
Nói cách khác, vị nam tử này tinh thông võ học cả Tam giáo!
Mặc dù không tu luyện tới được cảnh giới cao nhất, nhưng cũng là dung hội quán thông, uy lực cực mạnh.
Thực lực của vị nam tử này tuyệt đối không yếu, không kém hơn thiên kiêu đẳng cấp Vương giả y.
Một thiên kiêu Vương giả tinh thông võ học Tam giáo.
Tại sao trong Giới Hải lại hoàn toàn không danh không tiếng, không một ai biết?
Hàn Bình An cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.
Y cũng kiệt lực thôi động hạo nhiên chi tâm, chém giết cùng nam tử áo vàng.
Nhưng sắc mặt y cực kỳ khó coi.
Không ngờ y lại rơi vào thế hạ phong.
Không chỉ vì thực lực của nam tử áo vàng không hề tầm thường.
Cũng có nguyên nhân do Hàn Bình An bị thương.
Dù sao thì, lúc trước y đã bị Thiên Chương Thánh Quyển phản phệ.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại biết thần thông Tam giáo?”
Hàn Bình An hét lớn.
Nhưng nam tử áo vàng chẳng nói chẳng rằng, thủ đoạn thần thông lại lần nữa biến đổi.
Thi triển ra một loại thần thông mười phần huyền diệu.
Mà khi thần thông này được thi triển ra.
Sắc mặt Hàn Bình An bỗng nhiên biến đổi.
Thậm chí còn kinh hãi rung động hơn lúc trước!
Bởi vì, y đã từng chứng kiến thần thông này!
Trước đó, sau khi Sở Tiêu từ Huyền Ương thế giới trở về, gia nhập Tắc Hạ Học Cung.
Cũng vẫn thường xuyên tìm Hàn Bình An luận bàn.
Khi đó, Hàn Bình An còn nói, thực lực Sở Tiêu lớn mạnh cực nhanh, thần thông chiêu thức cũng cực kỳ huyền diệu tinh túy.
Mà bây giờ, thần thông mà vị nam tử áo vàng này thi triển ra.
Có cùng nguồn gốc với thần thông mà Sở Tiêu thi triển ra.
“Sở Tiêu và ngươi có quan hệ thế nào?”
Hàn Bình An bỗng nhiên quát lên một tiếng đáng sợ.
Nam tử áo vàng sững sờ, ánh mắt có vẻ giật mình.
“Thì ra là vậy, là hắn ta làm.”
Nam tử áo vang xem như đã hiểu.
Vì sao bảo khố di tàng ở Huyền Ương thế giới kia lại được mở ra bằng sức mạnh huyết mạch?
“Sở Tiêu, ha ha, thú vị đấy!” Nam tử áo vàng tự cười thầm.
Nhưng Hàn Bình An thấy thái độ này lại hiểu rằng người này có quan hệ với Sở Tiêu.
“Chẳng lẽ, ngay từ đầu đây chính là một cái bẫy nhằm hãm hại mình?”
Hàn Bình An lập tức phản ứng lại.
Y phát hiện ra, từ khi gặp Sở Tiêu cho tới bây giờ.
Dường như y đang sa vào một âm mưu nào đó.
Mà âm mưu này chính là do nam tử trước mắt đây và Sở Tiêu cùng lập nên.
Nếu không.
Vì sao y vừa mới rời khỏi Tắc Hạ Học Cung đã đụng phải nam tử này săn giết.
Nhất định là vì có Sở Tiêu mật báo.
Thậm chí.
Hiện giờ Hàn Bình An còn cảm thấy.
Nói không chừng cái chết của Hạc Tử Hiên cũng có liên quan tới Sở Tiêu.
Dù sao thì, Quân Tiêu Dao cũng nói khi ấy là Hth cùng đi tầm bảo với Sở Tiêu.
Có phải Sở Tiêu liên thủ cùng vị nam tử áo vàng này giết Hth rồi độc chiếm bảo vật không?
Có thể nói, lúc này Hàn Bình An bắt đầu nghĩ đủ thứ.
Mà càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện đúng như mình đoán.
Nghĩ tới đây, trong mắt Hàn Bình An cũng lộ ra hận ý khắc cốt ghi tâm.
“Sở Tiêu, ngươi đáng chết!”
“Ta vì ngươi, trở mặt với Vân Tiêu.”
“Kết quả, ngươi lại liên hợp với kẻ khác lập mưu hại ta, lấy ta làm con mồi!”
Hàn Bình An thét dài, khí tức bắn ra, toàn lực thôi động hạo nhiên chi tâm muốn phản kích.
“Ồ?”
Nam tử áo vàng cảm thấy không hiểu lắm, không biết Hàn Bình An này lên cơn điên gì.
Đương nhiên, từ đầu tới cuối y vẫn thong dong.
Đây là tự tin do thực lực.