Chương 2277: Cảm ứng của thiên kiêu Phật môn
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có thể nói, hai người Sở Tiêu và Sở Phi Phàm, mặc dù bằng mặt không bằng lòng, trong lòng đều có tính toán.
Nhưng trên lập trường đối phó với Vân thị đế tộc, vẫn có thể giữ được sự nhất trí.
"Tiếp xuống chỉ cần chờ là được rồi, nhưng đệ tuyệt đối không thể xúc động, đừng trực tiếp ra tay với Vân Tiêu kia, làm rối loạn kế hoạch."
Sở Phi Phàm nói.
"Yên tâm đi, ta có thể chịu được."
Sở Tiêu trầm giọng nói.
Vốn dĩ từ trước đến nay hắn ta vẫn luôn ẩn nhận, chẳng lẽ còn không nhịn nổi thời khắc này nữa sao?
Cùng một thời gian đó.
Ở bên ngoài cổ thành.
Có chiếc cổ thuyền phá không tới.
Chính là đội ngũ Tắc Hạ Học Cung.
Quân Tiêu Dao dẫn đầu, cùng nhau tiến đến cổ thành.
"Là đội ngũ Tắc Hạ Học Cung đến rồi!"
"Vị kia chính là tân nhiệm chưởng lệnh Nho môn, Vân tộc Thiếu chủ sao!"
"Rõ ràng là còn phong hoa tuyệt đại hơn cả lời đồn!"
Toàn bộ cổ thành, lập tức oanh động, hàng vạn ánh mắt tề tụ.
Quân Tiêu Dao cũng mỉm cười.
"Không khí này quả thực khủng bố, không hổ là Thiếu chủ..." Tống Đạo Sinh cũng khẽ cười một tiếng.
Mọi người chung quanh, đều có cảm giác thật vinh dự.
Chỉ có Y Y, núp ở đằng sau Quân Tiêu Dao, cho nên không ai chú ý tới.
Đám người Quân Tiêu Dao nhanh chóng tạm thời nghỉ ngơi ở trong một quỳnh lâu xa xỉ nhất trong cổ thành.
Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng ở trong phòng, khóe miệng lại có ý cười nhạt.
"Quả nhiên tới rồi sao, xem bộ dáng là tạm thời liên hợp cùng với nhau rồi."
Quân Tiêu Dao vừa đến đã nhận ra ấn ký hồ lô lưu trong càn khôn của Sở Tiêu.
Vì thế Quân Tiêu Dao xác định, hắn ta và một người khác, cũng đã tới.
Về phần vì sao Quân Tiêu Dao lại chắc chắn còn có một người khác.
Đó là bởi vì, nếu như chỉ là Sở Chính Tiêu, thì hắn ta không có lý do để tới tam giáo thiên kiêu yến.
Như vậy khả năng duy nhất chính là, hắn ta và người thừa kế của vị Đấu Thiên Chiến Hoàng đã hợp tác cùng nhau, giúp gã cướp đoạt tam giáo bản nguyên.
"Một kẻ là củi mục đạt được Thời Thư, một kẻ là thiên kiêu vương giả cao cao tại thượng, đạt được Chiến Hoàng chân truyền."
"Hai người này hợp tác, hẳn là sẽ không quá vững chắc, cũng tốt, đến lúc đó ngao cò tranh nhau, ta là ngưu ông mưu lợi bất chính là được."
"Cho dù là Thời Thư, hay là Chiến Hoàng huyền công dung hợp tam giáo, ta đều cảm thấy rất hứng thú."
Quân Tiêu Dao bày mưu nghĩ kế, đều đã tính toán trước.
Không bao lâu, Y Y tới.
"Tiêu Dao, ta muốn đi ra ngoài dạo chơi."
Y Y nói.
"Nàng đi đi."
Quân Tiêu Dao cười nhạt một tiếng, trực tiếp cho Y Y một chiếc nhẫn không gian.
Bên trong có đầy đủ các loại vật phẩm tiên nguyên, đủ cho nàng tiêu xài.
Y Y vẫn luôn sống trong cảnh bần cùng, giờ phút này đến cổ thành náo nhiệt như vậy, cũng khó tránh khỏi gợi lên bản năng dạo phố của nữ tử.
Mà Quân Tiêu Dao, tất nhiên là không lo lắng cho sự an nguy của Y Y.
Nàng cũng không còn là cô nương dễ bị bắt nạt như trước nữa, cho dù là Sở Tiêu, cũng khó động được vào nàng.
Chớ nói chi là Quân Tiêu Dao vẫn luôn chú ý đến nàng.
Y Y cười ngọt ngào, một mình rời đi.
Bên trong cổ thành, vô cùng huyên náo, dòng người chen chúc nhau.
Y Y nhìn những vật ly kỳ cổ quái được bày trên các quầy hàng.
Buôn bán đan dược, các loại cổ khí, thậm chí còn có các loại dị cầm tẩu thú.
"A, miếng ngọc bội này, rất hợp với Tiêu Dao..."
Y Y, cũng không chọn thứ gì cho mình, mà một lòng nghĩ đến Quân Tiêu Dao.
"Cô nương thật có mắt nhìn, đây chính là một miếng bảo ngọc hiếm có..." Chủ quầy hàng, lập tức nói phét tung trời.
Y Y lộ ra ý cười, cầm lấy ngọc bội thanh toán.
Mà ngay lúc này.
Viễn không, có một đoàn nhân mã, lướt về phía giữa tòa thành cổ.
Trong đó có một vị tăng nhân trẻ tuổi, cưỡi trên một con sư tử bằng ngọc.
Trên người hắn ta mặc áo cà sa màu vàng, đầu không mảnh vải, trên đầu có sáu vết sẹo, trong tay cầm một chiếc bát màu vàng tím.
Một thời khắc nào đó, trong lòng hắn ta bỗng nhiên có cảm giác, dường như có một loại vận mệnh ẩn giấu nào đó được truyền đạt.
Mơ hồ trong đó, hắn ta dường như thấy được núi thây biển máu, thế giới trầm luân.
Một vị tồn tại vô thượng tuyệt thế lãnh diễm, ở bên trong hắc triều cuồn cuộn, một tay diệt thế!
"Sao lại thế!"
Trong đầu vị tăng nhân trẻ tuổi này đột nhiên chấn động.
Dường như vô ý thức, hắn ta nhìn về phía Y Y trong đám người kia.
Trong mắt bỗng nhiên hiện lên vẻ lạnh lùng.
Y Y đang ở trong gian hàng. Nàng đang cầm ngọc bội, mặt mày tươi cười.
Một khắc bất chợt, nàng đột nhiên theo bản năng cảm nhận được một cỗ nguy hiểm.
Nàng quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một cái bát sứ màu tím thuần đang phát ra ánh sáng Phật cát lành, xoay tròn ở giữa không trung.
Trong lúc xoay tròn, tốc độ của nó nhanh chóng tăng vọt lên, đến cuối cùng thật sự giống như một bầu trời đen ngòm ép thẳng tới chỗ Y Y.
“Chuyện gì xảy ra, ai ra tay!”
“Vị đó là…”
Trong cổ thành lập tức dấy lên xôn xao, những thiên kiêu xung quanh cũng hốt hoảng không thôi.
Lúc bọn họ nhìn thấy là vị tăng nhân trẻ tuổi đó ra tay, trên mặt còn lộ rõ vẻ hoảng sợ.
“Là… Tây Phật, nhưng sao hắn lại muốn ra tay với một thiếu nữ kia chứ?”
Mắt thấy cái bát sứ màu tím thuần đó đã ép tới Y Y.
“Không muốn!”
Tay ngọc của Y Y theo bản năng vung lên, một dòng lực lượng mênh mông cuồn cuộn tuôn ra.
Ngay lập tức, một số người xung quanh chợt cảm giác tinh khí sinh mệnh của mình dường như đang nhanh chóng trôi đi, giống như là bị nhiễm bệnh cằn cỗi đi vậy.
“Đây là… Hoang Vu chi lực của Bạt tộc!”
Tất cả thiên kiêu đều vô cùng hốt hoảng.
Ở một tòa cổ thành Tam giáo hội tụ như này, sao có thể có Bạt tộc xuất hiện được chứ?
Hơn nữa lại còn là một thiếu nữ.
Binh!
Theo tay của Y Y vung lên, cái bát sứ màu tím thuần uy thế vô song kia lại trực tiếp bị đánh bay!
Điều này khiến cho ngay cả tăng nhân trẻ tuổi kia, trong mắt cũng lộ rõ vẻ xúc động.
Bản thân hắn ta chính là Tây Phật trong ngũ đại thiên kiêu vương giả Đông Tây Nam Bắc Trung.
Tử Kim Bát của hắn ta không phải ai cũng có khả năng đánh bay.
Vậy mà thiếu nữ này lại có năng lực ấy, khiến cho trong lòng hắn ta không khỏi hơi nghi ngờ.
Ngay lập tức, tăng nhân trẻ tuổi lại lần nữa ra tay.
Trong miệng hắn ta niệm kinh văn Phật môn.
Vô số chữ cổ văn tự Phật hiện lên, cuối cùng lại ngưng tụ thành một thanh Phật kiếm rực rỡ ánh vàng.