Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2281 - Chương 2281 - Sở Phi Phàm Nhằm Vào Tịnh Phật Tử, Nhắm Vào Người Có Bản Nguyên Tam Giáo…

Chương 2281 - Sở Phi Phàm nhằm vào Tịnh Phật Tử, nhắm vào người có bản nguyên Tam giáo…
Chương 2281 - Sở Phi Phàm nhằm vào Tịnh Phật Tử, nhắm vào người có bản nguyên Tam giáo…

Chương 2281: Sở Phi Phàm nhằm vào Tịnh Phật Tử, nhắm vào người có bản nguyên Tam giáo…

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trước đó ngay cả Tịnh Phật Tử muốn đàn áp Y Y mà còn không làm được thì những người khác tất nhiên cũng không thể nào làm được.

Rất nhanh, người của Tam giáo đã tản đi khắp nơi.

Quân Tiêu Dao chắp tay, khoan thai cất bước đi tới.

Thí luyện Tù Giới với hắn mà nói, cùng lắm chỉ là đi dạo một vòng mà thôi.

Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười nhạt.

Ở trong cảm nhận của hắn, Sở Tiêu đã tiến vào Tù Giới rồi.

Quân Tiêu Dao đã có tính toán từ trước, ngược lại cũng không vội đi gặp vị người quen cũ này.

Ngay lúc Quân Tiêu Dao còn đang âm thầm tính kế, bỗng nhiên có một trận pháp đằng không bay lên, mang theo sát ý hào hùng, kiếm quang càn quét tới.

Có mấy bóng người đang điều khiển trận pháp, ép giết tới Quân Tiêu Dao.

Trong đó vừa có tu sĩ Nhân tộc vừa có sinh linh của những tộc khác, hình tướng không đồng nhất:

“Là tu sĩ Tam giáo, chết đi!”

“Định coi chúng ta là đá mài dao à, nào có đơn giản như vậy!”

Những kẻ này chính là sinh linh tu sĩ phạm tội bị Tam giáo nhốt ở Tù Giới.

Giờ phút này bọn họ nhìn thấy tu sĩ Tam giáo, trong mắt đương nhiên bắn ra vẻ căm thù lẫn sát ý.

Quân Tiêu Dao không có quá nhiều phản ứng.

Trên người hắn, vòng Thần dâng lên tầng tầng lớp lớp. Ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, trong lúc lưu chuyển phảng phất như tầng tầng thế giới bao phủ, tôn lên Quân Tiêu Dao như một vị thần linh trẻ tuổi.

Uy lực của trận pháp kia không hề tầm thường, vậy mà sau khi đáp xuống lại giống như băng mùa xuân không ngừng tan rã, mai một ở trong đó.

Đây chính là vòng Thần miễn dịch pháp lực của Quân Tiêu Dao.

Hiện tại Quân Tiêu Dao thi triển ra không chỉ là hai mươi lớp vòng Thần miễn dịch, mà là khoảng chừng trên trăm lớp.

Nếu như thực lực không đủ thì thậm chí ngay cả tư cách khiến cho Quân Tiêu Dao động đậy ngón tay cũng không có.

“Đây…”

Ngay cả những sinh linh vùng lên đánh lén kia cũng hoang mang.

“Lúc ta đang suy nghĩ vấn đề, không thích nhất là bị kẻ khác quấy rầy.”

Quân Tiêu Dao lạnh lùng ngước mắt nhìn lên.

Ngay lập tức, ánh mắt tựa kiếm, tựa như có kiếp quang đáng sợ giáng xuống, chôn vùi hết thảy.

Chính là Thượng Thiên Kiếp Quang!

Mấy sinh linh tu sĩ kia thậm chí ngay cả tiếng hét thảm cũng không kịp cất lên thì thân thể đã bị chôn vùi ở trong kiếp quang.

Quân Tiêu Dao ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, tiếp tục đi sâu vào.

Ngoài Quân Tiêu Dao ra, những thiên kiêu Tam giáo còn lại cũng đang tiếp tục tiến vào Tù Giới.

Đương nhiên, bọn họ rõ ràng không thể nào nhàn nhã giống như Quân Tiêu Dao được. Suy cho cùng, ở trong Tù Giới vẫn còn một số sinh linh có thực lực rất mạnh.

Ở một bên khác, cả đám thiên kiêu của Đại Thiên Tự cũng tản ra.

Tịnh Phật Tử đang một mình đơn độc đi vào.

Có tu sĩ phạm tội trong Tù Giới ra tay với hắn ta.

“A Di Đà Phật!”

Miệng Tịnh Phật Tử tụng danh hiệu Phật, kinh văn đạo Phật giống như âm trời quát lên, chấn động vang dội.

Những tu sĩ phạm tội kia lập tức đứng nguyên tại chỗ, đầu óc ù ù, ánh mắt si ngốc.

Đột nhiên, bọn họ thế mà lại cứ thế ngồi xếp bằng ở nguyên tại chỗ, quả thật chính là “bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật”.

Đây là thần thông độ hóa mạnh mẽ của Phật môn, tác động tới tâm linh và nguyên thần.

Trên phương diện linh hồn và nguyên thần, Phật môn cũng rất am hiểu.

Tịnh Phật Tử chắp hai tay lại, ánh mắt nhìn về nơi xa hơi có vẻ nghi ngờ:

“Chuyện gì xảy ra, trước đó lúc ở cổ thành ta còn có thể dùng Túc Mệnh Thông mơ hồ cảm nhận được một chút. Vậy mà bây giờ lại hoàn toàn không cách nào cảm nhận được.”

Tịnh Phật Tử nhíu mày.

Thật ra hắn ta vẫn luôn không cho rằng một màn huyễn tượng kia là ảo giác.

Hắn ta tin tưởng Túc Mệnh Thông mà mình tu luyện không thể nào xuất hiện ảo giác được.

Nhưng lạ là, về sau hắn ta rốt cuộc đã không cách nào cảm nhận được một chút số mệnh mờ nhạt của vị thiếu nữ Bạt nhân kia nữa, giống như là… bị che đi vậy.

“Điều này lạ thật, chẳng lẽ vị Vân Tiêu thiếu chủ đó cũng có một loại thần thông Túc Mệnh?”

“Nhưng như vậy cùng lắm chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi, càng như thế thì lại càng chứng tỏ vị thiếu nữ Bạt nhân đó chắc chắn không bình thường.”

“Trước mắt nhận thấy, Vân Tiêu thiếu chủ đó và thiếu nữ Bạt nhân đã tách ra, ta ngược lại có thể đi điều tra một phen. Dù sao cũng là chuyện lớn hệ trọng, cảm giác của ta không thể nào có sai lầm được. Sau này quay về trong chùa còn cần nghiên cứu lại một chút.”

Tịnh Phật Tử lẩm bẩm trong bụng.

Có thể nói, kỳ thật hắn ta làm như vậy cũng không có gì là sai.

Suy cho cùng một màn huyễn tượng kia quả thật đã hoàn toàn khiến cho người ta khiếp sợ.

Đáng tiếc, người mà hắn ta muốn đụng vào lại là người của Quân Tiêu Dao.

Đây chính là nguồn gốc của tội lỗi.

Một bóng người thình lình hiện ra ở đằng trước, trên người mặc trường bào vàng rực, đang đứng chắp tay. Mặt mũi ngược lại trông rất bình thường, không quá thu hút. Nhưng loại khí chất lạnh lùng tàn khốc tựa như quân vương kia lại không cách nào giấu đi được.

“Hả?”

Tịnh Phật Tử nhíu mày, cảm thấy người này có gì đó không đúng, tản ra ý định giết chóc. Người đến không có thiện chí.

“Tây Phật, Tịnh Phật Tử, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.”

Người này đương nhiên là Sở Phi Phàm rồi.

“Các hạ là ai, tại sao phải giấu mặt như thế?”

Tay Tịnh Phật Tử nắm Tử Kim Bát.

Hắn ta cũng cảm thấy người trước mặt có vẻ như đã dịch dung, không muốn để cho người ta nhìn thấy gương mặt thật sự của gã.

“Ha ha, chuyện này cũng không cần phải nói nhiều, bởi vì…”

“Người chết, đâu cần thiết phải biết quá nhiều.”

Sở Phi Phàm vừa dứt lời đã dứt khoát ra tay với Tịnh Phật Tử.

Ánh mắt Tịnh Phật Tử lóe lên, hắn ta đương nhiên đã có dự liệu từ sớm.

Tử Kim Bát trong tay rung lên một cái, Tịnh Phật Tử cũng ra tay.

Đôi bên va vào nhau, sóng lớn tuôn trào, thần thông cuồn cuộn.

“Các hạ đến cùng là ai, tiểu tăng tự hỏi không thù không oán với các hạ.”

Tịnh Phật Tử lên tiếng.

“Đương nhiên là không có thù oán rồi, nhưng đáng tiếc… ngươi có Phật thai hoàn mỹ.”

Sở Phi Phàm cười lạnh một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment