Chương 2285: Sở Tiêu gặp lại Đạm Đài Thanh Tuyền…
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giờ khắc này, ở một khu vực khác.
Một vị cô nương mặc váy dài màu vàng hơi pha đỏ, mắt ngọc mày ngài đang lịch luyện.
Chính là Đạm Đài Minh Châu.
Lúc này, một giọng nói xen lẫn giá lạnh thấu xương và thù hận đột nhiên vang lên:
“Đạm Đài Minh Châu, đã lâu không gặp.”
"Ai!"
Đạm Đài Minh Châu nghe ra giọng nói này hơi quen thuộc, mới quay đầu nhìn lại, lập tức trông thấy một vị nam tử trẻ tuổi mặt mũi bình thường:
“Ngươi là ai?”
Đạm Đài Minh Châu âm thầm đề phòng, chân mày lá liễu hơi nhướng lên.
Nam tử trẻ tuổi tháo mặt nạ dịch dung ở trên mặt xuống.
“Sở Tiêu!”
Thân thể Đạm Đài Minh Châu tức khắc run lên.
Giờ phút này, ánh mắt Sở Tiêu tựa như dã thú, kèm theo vẻ hung ác muốn giết chóc:
“Tiện nhân, ngươi đã nhiều lần khiêu khích ta, còn châm ngòi mối quan hệ giữa ta và Đạm Đài Thanh Tuyền.”
“Hôm nay coi như tính toán nợ nần một phen!”
Mặt mày Sở Tiêu lạnh lẽo.
“Ngươi…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đạm Đài Minh Châu trắng bệch.
Giờ phút này, khí tức của Sở Tiêu mạnh đến mức khiến cho ngay cả hắn ta cũng hơi run rẩy.
Đúng lúc này, một giọng nói yêu kiều khiến cho trái tim Sở Tiêu khẽ run từ đằng xa truyền đến:
“Sở Tiêu, đủ rồi. Chẳng lẽ ngươi muốn mắc thêm lỗi lầm nữa sao?”
Sở Tiêu nghe được giọng nói phảng phất như khắc vào linh hồn này, ánh mắt đột nhiên khựng lại.
Một nữ tử mặc một bộ váy tố y dài màu trắng lăng không bay đến.
Tóc đen như suối, gương mặt trái xoan sáng sủa không tỳ vết, đôi mắt phảng phất như đá quý.
Chẳng qua vào giờ phút này, trong mắt nữ tử lại hàm chứa vẻ thất vọng sâu sắc.
Trước đó ở trong Không Gian Thánh Cảnh, nàng không có tận mắt chứng kiến xung đột giữa Đạm Đài Minh Châu và Sở Tiêu, cho nên mới cảm thấy có lẽ Sở Tiêu sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ, nàng tận mắt nhìn thấy Sở Tiêu lộ ra biểu cảm hung tợn muốn giết người.
Đây là thiếu niên đã từng hiền lành nhã nhặn, bền gan vững chí đó sao?
“Thanh Tuyền…”
Mặc dù lúc trước ở trong Hình Phạt Đường Tắc Hạ Học Cung, việc Đạm Đài Thanh Tuyền không tin tưởng hắn ta đã khiến cho hắn ta cực kỳ thất vọng.
Nhưng sau khi Sở Tiêu lần nữa trông thấy Đạm Đài Thanh Tuyền, trái tim hắn ta vẫn tăng tốc đập nhanh.
Chắc hẳn đây chính là bản tính chó liếm(*) rồi.
(*) Chó liếm: thuật ngữ chỉ những kẻ theo đuổi người khác không có điểm dừng hoặc là bất chấp thủ đoạn, tâng bốc bợ đỡ người khác để đạt được mục đích.
Nhưng không thể không nói, Đạm Đài Thanh Tuyền đã trở thành chấp niệm của hắn ta.
“Ngươi còn gọi ta như vậy, ban đầu ở Hình Phạt Đường ngươi đã nói với ta những gì hả?”
Khác với biểu cảm phức tạp đó của Sở Tiêu, trong mắt Đạm Đài Thanh Tuyền chỉ có vẻ thất vọng và lạnh băng.
Sở Tiêu nghe vậy, vẻ mặt cũng chuyển sang khó coi.
Khi đó hắn ta không kiềm được cảm xúc nên đã mắng Đạm Đài Thanh Tuyền dán ngược lên Quân Tiêu Dao.
Có thể nói hắn ta đã làm cho Đạm Đài Thanh Tuyền khó xử ngay trước mặt mọi người.
“Khi đó là ta đã xúc động quá mức, bởi vì ngươi không tin ta.” Sở Tiêu còn đang định giải thích.
“Tin tưởng ngươi, dáng vẻ bây giờ của ngươi bảo ta phải lấy cái gì để tin tưởng ngươi đây?”
Giọng Đạm Đài Thanh Tuyền lộ vẻ rét lạnh.
Sở Tiêu cứng miệng không trả lời được.
Hắn ta cũng không biết vì sao hắn ta và Đạm Đài Thành Tuyền lại thành ra như vậy.
Là tạo hóa trêu ngươi ư?
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên:
“Sở Tiêu lão đệ, đây chính là vị nữ tử mà ngươi ngày nhớ đêm mong đó sao? Mặt mũi cũng rất đẹp, đáng tiếc lại quá mức ngu xuẩn.”
Sở Phi Phàm mặc một bộ trường bào màu vàng sáng, khoan thai xuất hiện.
“Ngươi là ai, dám mắng Thanh Tuyền biểu tỷ!”
Đạm Đài Minh Châu nhướng chân mày lá liễu, lên tiếng.
Còn Đạm Đài Thanh Tuyền trông thấy Sở Phi Phàm thì lại vô thức cảm giác được một mối nguy hiểm khổng lồ.
Nàng nhớ tới cái chết của Hàn Bình An trước đó:
“Là ngươi đã giết Hàn Bình An đúng không?” Đạm Đài Thanh Tuyền đột nhiên lên tiếng hỏi.
“À, không sai, đúng chính là ta.”
Sở Phi Phàm cũng không thèm để ý.
Giờ phút này gã đã dịch dung, chưa từng lộ ra mặt thật nên cũng không sợ nói ra.
Đạm Đài Thanh Tuyền bỗng dưng nhìn sang Sở Tiêu.
Mới vừa rồi, Sở Phi Phàm gọi Sở Tiêu là Sở Tiêu lão đệ.
Quan hệ này đã không còn phải nghi ngờ gì nữa.
“Sở Tiêu, vậy mà ban nãy ngươi còn có mặt mũi nói ta không tin ngươi, bây giờ thì sao hả?”
Đạm Đài Thanh Tuyền hầu như sắp nghiến nát cả hàm răng.
Ban nãy nàng còn cho rằng, có phải mình thật đúng là đã quá không tín nhiệm Sở Tiêu rồi không?
Kết quả bây giờ nhân chứng đều đã đi ra hết rồi.
Thế này còn cần phải giải thích nữa sao?
Rõ ràng chính là Sở Tiêu và kẻ này cấu kết lẫn nhau, thiết kế ám toán Hàn Bình An.
“Không, Thanh Tuyền, ta không phải…”
Giờ phút này Sở Tiêu phải nói rất là nghẹn khuất.
Không phải đen cũng bị đồ lại thành đen.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Sở Tiêu oán hận hỏi.
“Chỉ là tùy tiện đến xem thử mà thôi. Ta nói Sở Tiêu lão đệ này, cần gì phải câu nệ vì một nữ nhân chứ?”
“Chúng ta đều là người làm chuyện lớn, chờ tương lai công thành danh toại, leo lên đỉnh cao nhất rồi thì nữ nhân nào mà không chiếm được đây?”
Sở Phi Phàm chắp tay, giọng điệu khinh miệt.
Ở gã xem ra, hậu duệ chi thứ chính là hậu duệ chi thứ, bị một chút tư tình nữ nhi thao túng, thật đúng là quá ngu xuẩn.
Nét mặt Sở Tiêu cũng rất khó coi.
Lúc này Đạm Đài Thanh Tuyền mới lên tiếng:
“Sở Tiêu, hiện tại ngươi vẫn còn một cơ hội cuối cùng, cùng ta quay về Tắc Hạ Học Cung thỉnh tội đi.”
“Bây giờ Quân công tử đang là chưởng lệnh giả Nho môn, quyền hành rất lớn. Ta sẽ năn nỉ hắn, xin Tắc Hạ Học Cung xử phạt nhẹ cho ngươi.”
“Nói không chừng chuyện vẫn còn đường sống vãn hồi.”
Vẻ mặt Đạm Đài Thanh Tuyền nghiêm túc.
Nói thật, nàng đã làm hết tình hết nghĩa rồi.
Cho dù là trước đó Sở Tiêu ở Hình Phạt Đường đã sỉ nhục nàng ngay trước mặt mọi người, thế mà bây giờ nàng vẫn còn nguyện ý tận lực vì bằng hữu, giúp Sở Tiêu một lần cuối cùng.
Có thể nói là một muội tử có tính cách cực tốt.
Thế nhưng… Đạm Đài Thanh Tuyền còn chưa nói dứt lời, chỉ mới nói được một chút mà ánh mắt Sở Tiêu đã ngay lập tức chuyển sang màu đỏ như máu.