Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2284 - Chương 2284 - Tự Mình Bồi Dưỡng Rau Hẹ

Chương 2284 - Tự mình bồi dưỡng rau hẹ
Chương 2284 - Tự mình bồi dưỡng rau hẹ

Chương 2284: Tự mình bồi dưỡng rau hẹ

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Nếu không ngăn cản thì tương lai rất có thể sẽ ủ thành họa lớn cho Tam giáo!”

Có điều sau khi Tịnh Phật Tử nói xong, biểu cảm trên mặt Quân Tiêu Dao vẫn bình thản như trước, không hề có vẻ dao động gì.

Tịnh Phật Tử hơi ngơ ngác, theo bản năng cảm thấy Quân Tiêu Dao có vẻ là lạ.

“Chuyện này ta đã biết từ sớm rồi.” Quân Tiêu Dao mỉm cười.

“Vân Tiêu thiếu chủ đã biết rồi sao?” Tịnh Phật Tử giật mình.

“Ta biết bọn chúng đã tiến vào Tù Giới, thậm chí ta còn biết bọn chúng sẽ xuống tay với ngươi.” Trên mặt Quân Tiêu Dao vẫn giữ nguyên nụ cười.

Chẳng qua nụ cười kia lại khiến cho nguyên thần của Tịnh Phật Tử cảm giác như muốn đóng băng.

“Ngươi đã biết từ sớm rồi, chẳng lẽ… ngươi và bọn chúng cấu kết lẫn nhau!”

Nguyên thần của Tịnh Phật Tử dao động dữ dội.

“Cấu kết?”

“Chà…” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu:

“Vậy thì ngươi không khỏi quá coi trọng bọn chúng rồi, bọn chúng còn chưa có tư cách đó đâu.”

“Ta chỉ là tò mò, sau khi tập hợp đủ bản nguyên Tam giáo thì sẽ mạnh đến cỡ nào, phải chăng có thể khiến cho ta có hứng thú ra tay?”

Quân Tiêu Dao đứng chắp tay, như quân vương chỉ điểm thiên hạ, bễ nghễ mênh mang.

Tịnh Phật Tử hoàn toàn ngẩn người, không cách nào tưởng tượng nổi.

Sở dĩ Quân Tiêu Dao dung túng cho tên truyền nhân Chiến Hoàng kia cũng chỉ là vì muốn xem thử bản nguyên Tam giáo dung nhập vào trên thân một người mạnh đến cỡ nào thôi sao?

Điều này quả thật không hợp lẽ thường!

“Vân Tiêu thiếu chủ, cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy!” Tịnh Phật Tử quát lên.

“Ngươi đây không cần phải lo lắng đâu, đúng rồi, còn một chuyện khác muốn nói với ngươi.”

“Thật ra cảm giác của ngươi cũng không sai, vị ở bên cạnh ta đó xác thực có chút quan hệ với Đế Nữ Bạt của Bạt tộc.” Quân Tiêu Dao nói.

Tịnh Phật Tử lại lần nữa sửng sốt.

Quân Tiêu Dao không chỉ dung túng truyền nhân của Đấu Thiên Chiến Hoàng. Mà bên người thậm chí còn có nhân vật có liên quan đến vị Đế Nữ tối cao trong truyền thuyết của Bạt tộc kia nữa.

Vị thiếu chủ Vân tộc kiêm chưởng lệnh giả Nho Môn này đến cùng sao lại hạ xuống một ván cờ lớn như vậy chứ?

“Ngươi, tại sao ngươi phải làm như vậy, ngươi lại là dòng dõi của Thiên Nhai Đại Đế!” Tịnh Phật Tử khó tin thốt lên.

Thiên Nhai Đại Đế có danh tiếng rất lớn ở Giới Hải, là người bảo vệ, người trông coi Giới Hải.

Quân Tiêu Dao là nhi tử của Thiên Nhai Đại Đế, còn là thiếu chủ Vân thị, chưởng lệnh giả của Nho môn, người sở hữu Hạo Nhiên Thánh Tâm.

Có thể nói, thân phận này thật sự không thể chính cống hơn nữa.

Nhưng hắn lại làm ra những chuyện khiến cho người ta không cách nào tưởng tượng nổi này.

“Ngươi biết rõ nếu như để cho thiếu nữ Bạt đó trưởng thành thì sẽ có họa lớn, ấy vậy mà còn trợ Trụ làm ác. Trong lòng ngươi có còn một chút lương thiện nào hay không?” Tịnh Phật Tử phẫn nộ quát lên.

Hắn ta hét lên, không chỉ bởi vì thái độ của Quân Tiêu Dao mà còn là bởi vì hắn ta biết, bản thân mình không có khả năng sống sót.

Quân Tiêu Dao nói những chuyện này cho hắn ta biết cũng tương đương với phán quyết tử hình hắn ta.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao bình thản, hắn lơ đễnh nói:

“Quan niệm thiện ác là gông xiềng dùng để trói buộc kẻ yếu, với cường giả mà nói, thiện hay ác do ta quyết định.”

Quân Tiêu Dao vừa dứt lời đã thi triển ra thần thông linh hồn Luân Hồi Kiếp, muốn xóa sổ một tia nguyên thần cuối cùng của Tịnh Phật Tử.

“Không, ngươi không thể giết ta, nếu như chuyện này phơi bày ra ánh sáng, ngươi sẽ dẫn phát loạn lạc trong Tam giáo!” Tịnh Phật Tử lớn tiếng la lên.

“Ta vốn không muốn giết ngươi, nhưng ngươi…lại là uy hiếp của Y Y.”

Một chiêu đi qua, nguyên thần của Tịnh Phật Tử cứ thế hoàn toàn mai một.

Quân Tiêu Dao thở dài một hơi.

Ban đầu hắn quả thật không có ý định tự tay kết liễu Tịnh Phật Tử. Nhưng làm gì được đây, Tịnh Phật Tử vẫn cứ muốn đi tìm đường chết nhìn chằm chằm vào Y Y.

Với Quân Tiêu Dao mà nói, Y Y có quan hệ với Khương Thánh Y, đó chính là vảy ngược mà hắn không cho phép chạm đến.

Ở trước mặt người quan trọng nhất, cái gọi là thiện ác lại tính là gì chứ?

Tầm mắt Quân Tiêu Dao trông về nơi xa:

“Ta đúng là đã giúp các ngươi giải quyết hậu hoạn.”

“Hy vọng đến lúc đó có thể để cho ta mở mang kiến thức một chút, cái gọi là hợp nhất bản nguyên Tam giáo rốt cuộc mạnh cỡ nào?”

Quân tiêu dao cười nhạt một tiếng, chắp tay đi lên.

Hắn đã lâu lắm rồi không gặp được đối thủ khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, vậy nên mới dứt khoát tự mình bồi dưỡng rau hẹ…

À không, là đối thủ…

Ở bên kia, Sở Phi Phàm và Sở Tiêu đã đi sâu vào trong Tù Giới.

Hơn nữa phương hướng bọn họ đi tới rõ ràng là địa lao nằm ở nơi sâu nhất Tù Giới.

Những kẻ mà nơi đó giam giữ đều là trọng phạm tội ác tày trời. Tất cả đều có địa vị không nhỏ.

“Chúng ta thật sự phải làm vụ đó sao?”

Sở Tiêu nhớ đến kế hoạch mà Sở Phi Phàm đã nói với hắn lúc trước, lập tức nhíu mày.

Mặc dù bây giờ tính cách Sở Tiêu đã sai lệch, nhưng tốt xấu gì hắn ta vẫn còn một chút tinh thần trọng nghĩa.

Nhưng chuyện kế tiếp Sở Phi Phàm muốn làm có thể sẽ gây nguy hiểm cho cả Giới Hải.

“Sở Tiêu lão đệ, người làm chuyện lớn thì không nên câu nệ tiểu tiết.”

“Nếu như muốn chấn hưng đế tộc Sở thị thì cần phải có một buổi loạn thế, có loạn thế thì mới có thể quật khởi lên được.”

“Mà vị kia… lại đang bị giam ở nơi sâu nhất địa lao.” Sở Phi Phàm thản nhiên nói.

Sở Tiêu nghe đến đây thì đã không nhiều lời thêm nữa.

Dù sao bây giờ mục tiêu của hắn ta cũng không phải là cứu vớt người đời, mà là đối phó với Quân TIêu Dao.

Ngay lúc bọn họ đang tiến đến địa lao.

Một khắc nào đó, Sở Tiêu đột nhiên giống như cảm ứng được khí tức tờ tợ gì đó, trong mắt đột nhiên xuất hiện một tia căm thù.

“Phi Phàm huynh, ta có chút việc, hẹn lát nữa gặp lại…”

Sở Tiêu nói xong thì trực tiếp chạy đi.

Bình Luận (0)
Comment