Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2288 - Chương 2288 - Còn Yếu Hơn Cả Trong Tưởng Tượng

Chương 2288 - Còn yếu hơn cả trong tưởng tượng
Chương 2288 - Còn yếu hơn cả trong tưởng tượng

Chương 2288: Còn yếu hơn cả trong tưởng tượng

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đạo Hoàng là người thế nào?

Đây chính là một trong những người sáng lập ra Tam giáo.

Hơn nữa còn là một vị nhân vật duy nhất còn tồn tại ở thế gian trong số ba vị sáng lập ra giáo phái.

Tuy bây giờ đại khái cũng không có tin tức liên quan đến Đạo Hoàng truyền ra, nhưng bản thân ông ấy cũng đã trở thành một truyền kỳ rồi.

Có thể xưng là tồn tại của thần linh ở thế gian này!

Thế mà trước mắt, Quân Tiêu Dao lại có thể không bị kiềm hãm bởi Chiến Hoàng Huyền Công giống như Đạo Hoàng.

Riêng mỗi việc này thôi đã khiến cho người ta phải giật mình rồi.

“Sao có thể, cho dù hắn có được Đạo Nhiên Thánh Tâm thì cũng không thể tu luyện được đến mức này!”

Trong lòng Sở Phi Phàm dấy lên sóng to gió lớn.

Trước đó lúc gã đối phó với Hàn Bình An cũng không tốn sức quá lớn đã có thể hoàn toàn dùng Chiến Hoàng Huyền Công phá giải rồi.

Nhưng gã lại không cách nào hoàn toàn phá giải thủ đoạn Nho môn của Quân Tiêu Dao.

Bùm!

Sau khi giao thủ, thân mình Sở Phi Phàm đột ngột lùi lại, trong cơ thể rung lên dữ dội.

“Sở Tiêu, chúng ta đi trước đi!”

Sở Phi Phàm biết không thể tiếp tục dây dưa ở đây được nữa.

Nói không chừng sẽ dẫn những người khác tới, đến lúc đó tình huống còn bất ổn hơn.

Sở Tiêu nhìn cục diện này, hầu như đã sắp nghiến nát cả hàm răng.

Hắn ta đã sắp có được Đạm Đài Thanh Tuyền rồi, kết quả lại bị Quân Tiêu Dao quấy nhiễu.

Hơn nữa Đạm Đài Thanh Tuyền đã hoàn toàn coi hắn ta như kẻ thù.

Sở Tiêu đã hoàn toàn thua.

Hắn ta đành phải theo Sở Phi Phàm rời đi.

Quân Tiêu Dao cũng không đuổi theo.

“Hình như còn yếu hơn cả tưởng tượng của ta, là do vẫn chưa dung nhập Phật thai hoàn mỹ sao?”

Quân Tiêu Dao lẩm bẩm trong bụng.

Thực lực của Sở Phi Phàm còn yếu hơn cả hắn nghĩ.

Nhưng Quân Tiêu Dao có kiên nhẫn, hắn có thể tiếp tục chờ.

Hắn quay lại, đi đến trước người Đạm Đài Thanh Tuyền, trong lúc nhấc tay, pháp tắc tuôn trào.

Kim Quang Định Thân trên người Đạm Đài Thanh Tuyền bị mài mòn, nàng cuối cùng đã có thể nhúc nhích được rồi.

“Quân công tử…”

Mà một khắc sau khi Đạm Đài Thanh Tuyền khôi phục lại tự do, nàng lại lao thẳng vào trong ngực Quân Tiêu Dao, liên tục khóc thút thít.

Kinh lịch lần này của nàng, có thể nói là khắc sâu vào tận xương.

“Thanh Tuyền, không sao rồi.”

Quân Tiêu Dao mang tính chất an ủi vỗ nhẹ lên trên tấm lưng ngọc ngà đang run rẩy của Đạm Đài Thanh Tuyền.

“Đúng rồi, Quân công tử, Minh Châu muội ấy…”

Đạm Đài Thanh Tuyền sốt ruột lên tiếng.

Bọn họ đi đến bên cạnh Đạm Đài Minh Châu.

Đạm Đài Minh Châu đã sớm hôn mê sâu, khóe miệng có máu, trên vạt áo cũng nhuộm dính máu tươi.

“Quân công tử, van cầu ngươi mau cứu Minh Châu…” Giọng Đạm Đài Thanh Tuyền lạnh lẽo thê lương, kèm theo một chút nghẹn ngào.

Đạm Đài Minh Châu hoàn toàn là do nàng mà bị ảnh hưởng.

Nếu như Đạm Đài Minh Châu xảy ra chuyện gì thì sợ rằng nàng sẽ phải áy náy cả đời.

“Yên tâm đi, đừng gấp.”

Quân Tiêu Dao lên tiếng, phất tay một cái.

Một đoàn chất lỏng phát ra hương thơm và khí tức sinh mạng đang mạnh mẽ tràn ra.

“Đây là…”

Đạm Đài Thanh Tuyền có thể cảm giác được lực lượng sinh mệnh mạnh mẽ ẩn chứa trong đó:

“Nước suối của suối sinh mệnh.”

Quân Tiêu Dao mỉm cười, dung nhập nước suối của suối sinh mệnh vào trong cơ thể Đạm Đài Minh Châu.

Đạm Đài Thanh Tuyền mừng đến phát khóc, không ngờ Quân Tiêu Dao lại lấy ra thứ quý giá như vậy.

Ở Giới Hải, suối sinh mệnh cũng là vật bảo mệnh tuyệt đối hiếm có.

Công hiệu có tiếng là “trị cho người chết, chữa lành xương trắng”.

Mặc dù có lẽ không thần kỳ như truyền bá vậy, nhưng ở dưới tình huống bị thương nặng, bảo vệ tính mạng chắc là không thành vấn đề.

Sau đó, Quân Tiêu Dao lại cho Đạm Đài Minh Châu nuốt thêm mấy viên đan dược rồi lại thôi động thôi động pháp lực, ân cần săn sóc vết thương.

“Được rồi, Minh Châu chắc đã không còn gì đáng ngại, sau khi trở về điều tức một khoảng thời gian là có thể tỉnh lại.”

“Quân công tử, đa tạ…”

Đạm Đài Thanh Tuyền không biết phải làm sao để biểu đạt lòng cảm kích của mình.

Hết lần này đến lần khác, Quân Tiêu Dao không biết đã giúp nàng mấy lần.

Hắn tặng nàng địa vị Thánh Nhân chân truyền, bao dung nàng ở khắp mọi nơi, kể cả chuyện liên quan tới Sở Tiêu cũng luôn chiều theo ý nàng.

Một vị nam tử mạnh mẽ, dịu dàng, khoan dung, tỉ mỉ, hoàn mỹ không khiếm khuyết như vậy. Thật sẽ có nữ tử có thể từ chối sao?

Đạm Đài Thanh Tuyền không biết.

Ít nhất thì bản thân nàng không thể.

“Quân công tử, bây giờ Thanh Tuyền coi như đã hoàn toàn nhìn rõ cách làm người của Sở Tiêu rồi. Vậy mà trước đó ta còn vì hắn làm phiền đến Quân công tử nhiều lần.”

Đạm Đài Thanh Tuyền nói, trong lòng cảm thấy hối hận.

Nàng hơi áy náy với Quân Tiêu Dao.

“Ta ngược lại không ngại loại chuyện này.”

“Chỉ đáng tiếc, Sở Tiêu đã cô phụ một phen ý tốt và thiện chí của ngươi.”

Quân Tiêu Dao thở dài.

Đạm Đài Thanh Tuyền nghe được lời khéo hiểu lòng người này của Quân Tiêu Dao, vành mắt lại hơi phiếm hồng.

Chỉ có Quân Tiêu Dao mới hiểu nỗi bất đắc dĩ và đau khổ của nàng.

Một khắc sau, Quân Tiêu Dao lại cảm nhận được một cơ thể mềm mại ấm áp dán chặt lên người mình:

“Xin lỗi Quân công tử, mặc dù hơi mạo phạm, nhưng có thể để ta cứ thế dựa vào một lát được không?”

Đạm Đài Thanh Tuyền gác bàn tay ngọc ngà lên trên lồng ngực Quân Tiêu Dao.

Nàng đã kinh lịch nhiều chuyện như vậy, xác thật có chút mệt mỏi.

Mà giờ phút này, lồng ngực của Quân Tiêu Dao dường như đã trở thành bến cảng duy nhất vừa ấm áp lại dễ chịu, khiến cho nàng có cảm giác yên tâm và an toàn.

“Không sao.”

Quân Tiêu Dao dịu dàng đáp lời.

Sau đó hắn nhận ra, tốc độ tim đập của người trong ngực hình như hơi tăng nhanh một chút.

“Quân công tử…”

Đạm Đài Thanh Tuyền im lặng một lát rồi đột nhiên mở miệng.

“Có chuyện gì?”

“Thật ra trước đó lúc Sở Tiêu muốn làm điều sai trái với ta, khi đó Thanh Tuyền đã muốn… đã như vậy… còn không bằng chết đi coi như xong.”

“Nhưng khi đó trong lòng lại đột nhiên sinh ra chút cảm giác không cam lòng.”

“Khi đó ta không xác định được, một chút cảm giác không cam lòng đó đến cùng là cái gì.”

“Nhưng bây giờ, Thanh Tuyền đã biết…”

Bình Luận (0)
Comment