Chương 2289: Đạm Đài Thanh Tuyền tỏ tình
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đạm Đài Thanh Tuyền áp gò má vào lồng ngực Quân Tiêu Dao, tuy vẫn chưa nói phần phía sau nhưng thật ra cũng không cần nói.
Có đôi khi muốn nói lại thôi ngược lại càng có thể biểu đạt loại tình cảm ấy.
Có điều…
Từ đầu đến cuối, nét mặt Quân Tiêu Dao đều không vì lời tỏ tình của Đạm Đài Thanh Tuyền mà có bất kỳ dao động gì.
Đôi mắt đen thâm trầm kia giống như giếng cổ không có sóng.
Lúc này, Quân Tiêu Dao dường như có cảm giác. Hắn thông quá khóe mắt liếc thấy một bóng người hiện lên ở hư không đằng xa.
“Thanh Tuyền, ngươi chăm sóc Minh Châu cẩn thận trước.”
Quân Tiêu Dao giậm chân lách mình, trong nháy mắt độn thổ mà đi.
“Quân công tử…”
Đạm Đài Thanh Tuyền ngơ ngác dõi theo bóng dáng Quân Tiêu Dao rời đi.
Trong mắt nàng lộ ra tình ý.
Đạm Đài Thanh Tuyền biết, nàng đã hãm sâu vào trong loại dịu dàng này mất rồi.
Nàng cam nguyện sa vào.
Ở bên kia, một bóng người xinh đẹp lướt qua không trung.
Quân Tiêu Dao đáp xuống trước người người nọ:
“Sao vậy, thấy ta bỏ chạy?”
Thiếu nữ trước mặt mặt ngọc môi phấn, mặt mũi thanh tú tuyệt trần, không phải Y Y thì còn ai nữa.
“Ta… hình như ta đã làm phiền Tiêu Dao ngươi rồi…”
Giọng Y Y hơi ấp a ấp úng.
Trước đó, nàng liên tục lịch luyện ở trong Tù Giới.
Sau khi Y Y đánh bại một số đối thủ thì mừng thầm trong bụng nên mới đi tìm Quân Tiêu Dao, muốn có được khen ngợi của hắn, nhưng không ngờ lại chứng kiến một màn kia.
Đạm Đài Thanh Tuyền dựa vào trong ngực Quân Tiêu Dao.
Chẳng biết vì sao, vào một khắc ấy, lòng của Y Y không hiểu sao lại có chút khó chịu, có cảm giác kiểu như nói không nên lời.
Nàng cảm thấy hơi hốt hoảng, cho nên mới vội vàng chạy trốn.
“Cái gì mà làm phiền hay không làm phiền, tiếp theo Tù Giới sẽ không quá yên bình, ngươi cứ đi theo bên cạnh ta đi.”
Quân Tiêu Dao nắm tay dẫn Y Y quay về tìm Đạm Đài Thanh Tuyền.
Y Y nhìn gương mặt đường nét anh tuấn của Quân Tiêu Dao ở bên cạnh, vẫn như cũ muốn nói lại thôi.
Trước đó không phải Quân Tiêu Dao đã nói nàng là người quan trọng nhất của Quân Tiêu Dao sao?
Nhưng…với Quân Tiêu Dao mà nói, đến cùng có tới bao nhiêu người quan trọng nhất đây?
Hay là nói, nàng cũng chỉ là một trong số đó thôi sao?
Phạm vi bên trong Tù Giới rất rộng.
Theo thời gian trôi qua, một số thiên kiêu cũng đã kết thúc lịch luyện.
Đương nhiên là bọn họ không thể lập tức phát hiện Tù Giới đã xảy ra chuyện lớn.
Ví dụ như chuyện Tịnh Phật Tử vẫn lạc.
Ở chỗ sâu bên trong Tù Giới, đến gần khu vực địa lao, hai bóng người vượt ngang hư không. Chính là Sở Phi Phàm và Sở Tiêu.
Mặt mày Sở Tiêu tái mét, hận ý trong mắt kéo dài mãi không tiêu tan.
Hắn ta biết, sau lần này hắn ta đã hoàn toàn chia cách với Đạm Đài Thanh Tuyền.
Sở Phi Phàm ở bên cạnh thấy vậy thì nói thẳng:
“Sở Tiêu, cần gì phải câu nệ tình cảm nhi nữ chứ. Bây giờ việc nên nghĩ là phải đối phó với tên Vân Tiêu kia bằng cách nào.”
Nói thật, trước đó Sở Phi Phàm cũng không quá để ý tới Quân Tiêu Dao.
Gã chỉ cho rằng vị thiếu chủ Vân thị này có được Hạo Nhiên Thánh Tâm nên thực lực có lẽ không kém.
Nhưng gã không ngờ, vậy mà Chiến Hoàng Huyền Công lại không có mang đến tác dụng khắc chế quá lớn cho Quân Tiêu Dao.
Đây dám chắc là một mối họa ngầm.
Nếu như cứ tiếp tục để cho hắn phát triển, nói không chừng sẽ thật sự trở thành Đạo Hoàng thứ hai.
Đây là chuyện mà Sở Phi Phàm chắc chắn không cho phép.
Sở dĩ gã tính toán mưu đồ chiếm đoạt bản nguyên Tam giáo như vậy chính là để quét ngang tất cả cùng thế hệ Giới Hải trong tương lai.
Quân Tiêu Dao không thể nghi ngờ là chướng ngại vật lớn nhất. Thế nên Sở Phi Phàm cũng coi Quân Tiêu Dao là kẻ địch mạnh.
“Tiếp theo còn muốn đi làm sự kiện đó nữa không?”
Sở Tiêu bỗng nhiên ngước mắt lên hỏi.
“Tất nhiên rồi, đây chính là một mục tiêu quan trọng khác của chúng ta đến Tù Giới.”
Sở Phi Phàm đáp.
“Vậy thì đi làm thôi.”
Sở Phi Phàm bất ngờ nhìn Sở Tiêu một lát.
Trước đó hắn ta còn hơi do dự khi làm chuyện này, thế mà bây giờ lại kiên quyết như thế, đoán chừng là đã bị kích thích rồi.
“Yên tâm đi, chờ chuyện này qua rồi, Giới Hải sẽ hoàn toàn đại loạn.”
“Đến lúc đó, Tắc Hạ Học Cung cũng không đoái hoài tới truy nã ngươi, sau này đã có thể yên tâm tu luyện một khoảng thời gian rồi.” Sở Phi Phàm phân tích.
Mấy canh giờ sau, bọn họ rốt cuộc đã nhìn thấy một cái lục địa cổ xưa trôi lơ lửng ở trong hư không đằng xa.
Khu địa lao giam giữ tội phạm hung ác kia nằm ở ngay bên dưới cái lục địa cổ xưa này.
Nhưng ở trên hư không trong lục địa cổ xưa lại có một bóng người đang ngồi xếp bằng, phát ra uy áp Chuẩn Đế. Rõ ràng là một vị Chuẩn Đế của Tam giáo.
Vị Chuẩn Đế Tam giáo này tọa trấn ở trên khu địa lao này quanh năm.
Từ đây cũng có thể thấy được những kẻ mà địa lao giam giữ đều là tội nhân có ảnh hưởng rất lớn đến Tam giáo, vậy nên mới không được phép sơ suất.
“Có một vị Chuẩn Đế canh giữ, việc này hơi phiền phức.” Sở Tiêu nhíu mày.
Sở Phi Phàm thì lại cười nhạt một tiếng.
Một khắc sau, ở chỗ sâu hư không bên ngoài Tù Giới đột nhiên có uy thế Chuẩn Đế tương tự tản mát ra, mơ hồ nhầm vào địa lao Tù Giới bên này.
“Hả, là ai?”
Vị Chuẩn Đế Tam giáo đang canh giữ này đột nhiên mở hai mắt ra, thăm dò hư không.
Sau một khắc, ông ta đứng dậy cất bước, trong nháy mắt xé rách hư không mà đi.
“Đó là…” Sở Tiêu hơi giật mình.
“Ha ha, chỉ là một vị tiền bối đã giúp cho ta mà thôi.”
Sở Phi Phàm cười cười. Ánh mắt Sở Tiêu sâu kín.
Đến tận lúc này mà Sở Phi Phàm vẫn luôn giấu diếm hắn ta.
Vị cường giả đó sợ rằng nếu không phải là tàn dư của đế tộc Sở thị thì chính là kẻ có liên quan tới việc Sở Phi Phàm lấy được truyền thừa.
“Được rồi, thời gian cấp bách, chúng ta đi vào thôi.”
Sở Phi Phàm vừa dứt lời đã lập tức cùng Sở Tiêu cùng nhau lách mình đáp lên trên lục địa cổ xưa.
Ở trung tâm lục địa cổ có một cái hang động ngầm dưới đất, rộng hơn vạn trượng, rất sâu đen như mực.
Hai người Sở Phi Phàm và Sở Tiêu đáp thẳng vào trong đó.