Chương 2290: Mạt Nhật Thần Giáo, Ma Thần Tương
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hang động trong lòng đất tối đen, có rất nhiều pháp trận, trong đó thấp thoáng truyền đến rất nhiều khí tức mạnh mẽ hung hãn.
Hơn nữa càng đi xuống thì loại khí tức mạnh mẽ hung hãn đó lại càng mạnh.
Đến cuối cùng, hai người đi thẳng tới tận đáy địa lao.
Đến đây ngược lại không có nhiều khí tức hung ác như vậy.
Nhưng loại cảm giác không có chút khí tức nào này mới khiến cho người ta càng sợ hãi hơn, phảng phất như có tồn tại vô cùng kinh khủng nào đó đang núp ở chỗ sâu bên trong bóng tối.
Hai người xâm nhập vào trong, cuối cùng đi tới một vùng bên ngoài không gian.
Vùng bên ngoài không gian này bị bao phủ bởi cấm chế trận pháp chằng chịt.
Phù văn của Tam giáo Nho giáo, Phật giáo và Đạo giáo đang không ngừng lưu chuyển, hoàn toàn phong kín nơi này.
Tầm mắt của hai người có thể nhìn thấy, trong không gian ở chỗ này có một cái bóng ma cao lớn.
Cả người cái bóng ma kia đều đang bị phù văn xiềng xích khổng lồ như sừng rồng giam cầm, mỗi thời mỗi khắc đều phải chịu đựng đau đớn khổng lồ.
Thà nói là nhốt ở chỗ này, còn không bằng nói là bị trừng phạt vĩnh viễn.
“Chính là hắn…”
Mắt Sở Phi Phàm sáng rực lên.
“Ai…”
Một giọng nói vừa khàn khàn lại trầm thấp, tiếng nói khiến cho linh hồn người ta phảng phất như muốn đóng băng vang lên.
Cái bóng ma cao lớn kia từ trong bóng tối đi ra, xiềng xích trên người rung lên ầm ầm, phát ra tiếng tiếng kim loại va chạm.
Điều khiến cho người ta bất ngờ chính là, đó cũng không phải thứ gọi là sinh linh chủng tộc Hắc Họa mà là một vị nam tử Nhân tộc.
Hắn ta cởi trần nửa người, trên người toàn là Ma văn vặn vẹo và vết thương.
Trên mặt thì đang đeo một cái mặt nạ làm bằng sắt, khảm vào da thịt.
Trên mặt nạ, một đôi mắt đen ngòm tưởng chừng như muốn cuốn linh hồn con người ta vào trong đó xoắn nát.
“Chắc hẳn tiền bối là Ma Thần Tương của Mạt Nhật Thần Giáo.”
Sở Phi Phàm nhìn vị nam tử khí cơ mơ hồ trầm xuống, uy áp nặng nề này nói.
Cho dù vị nam tử này đang bị cầm tù, bị tra tấn ngày đêm nhưng khí tức của hắn ta vẫn như cũ chấn nhiếp tâm hồn người ta, khiến cho người ta sợ hãi.
Đương nhiên cái quan trọng nhất vẫn là cái danh từ phun ra từ miệng Sở Phi Phàm đó:
Mạt Nhật Thần Giáo!
Hiện tại cái từ này đã hiếm khi nghe được ở trong Giới Hải.
Chẳng qua Mạt Nhật Thần Giáo còn từng có một cái danh hiệu khác:
Giáo thứ tư!
Cũng chính là giáo phái lớn thứ tư ngoài Nho giáo, Phật giáo và Đạo giáo ra!
Đương nhiên, thông qua nghe tên cũng biết, Mạt Nhật Thần Giáo này không phải chủ trương thân thiện gì đó.
Trên thực tế, Mạt Nhật Thần Giáo và chủng tộc Hắc Họa có dính dáng rất sâu.
Thậm chí có thể nói, Mạt Nhật Thần Giáo đứng về phe chủng tộc Hắc Họa bên kia, là giáo phái mà một đám phản đồ Giới Hải lập nên.
Cho nên ngay từ đầu, Mạt Nhật Thần Giáo cũng là kẻ địch hoàn toàn không đội trời chung với Tam giáo.
Thậm chí uy hiếp còn lớn hơn cả phủ Chiến Hoàng mà Đấu Thiên Chiến Hoàng sở hữu lập ra rất nhiều.
Mà vị Ma Thần trước mắt này lại chính là một vị đại lão trong Mạt Nhật Thần Giáo lúc trước.
Hắn ta vẫn luôn bị giam ở tầng dưới cùng của địa lao, bị tra tấn và giày vò cả ngày lẫn đêm.
“Ngươi là ai?”
Ma Thần cất giọng khàn khàn lãnh khốc.
Hai người Sở Phi Phàm và Sở Tiêu ở trong mắt hắn ta quả thật ngay cả sâu kiến cũng không bằng, đương nhiên không cách nào được hắn ta đặt vào trong mắt rồi.
Sở Phi Phàm khẽ mỉm cười, thả ra một luồng Hạo Nhiên chi khí:
“Người của Tắc Hạ Học Cung!”
Trong mắt Ma Thần lập tức bắn ra rét lạnh cực độ.
Lúc trước phu tử của Tắc Hạ Học Cung ngược lại đã để lại ấn tượng cực sâu cho hắn ta.
Nhưng một khắc sau, Sở Phi Phàm lại phóng ra Phật lực rực rỡ ánh vàng.
Điều này khiến cho trong mắt Ma Thần thoáng lướt qua một tia kinh dị.
Chợt, hắn ta nghĩ ngay tới một loại khả năng:
“Ngươi có liên quan đến vị kia, là truyền nhân của hắn đúng không?”
Người mà Ma Thần nghĩ tới đương nhiên chính là vị Đấu Thiên Chiến Hoàng đã dung hợp bản nguyên Tam giáo đó.
Vị kia cũng là một kẻ điên, nhưng ở trong lòng Ma Thần, gã vẫn như cũ còn kém xa vị chủ nhân đã lập nên Mạt Nhật Thần Giáo bọn họ.
“Nếu như Ma Thần Tương tiền bối đã biết, vậy cũng đã nói rõ cả rồi.”
“Cái gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.”
“Ta nguyện ý giúp cho tiền bối thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó.” Sở Phi Phàm tỏ ý.
“Tiểu bối, mục đích của ngươi là gì?” Ma Thần Tương lạnh giọng hỏi.
“Ha ha, tiền bối không cần phải cảnh giác như thế.”
“Ta chỉ hy vọng sau này có thể hợp tác với Mạt Nhật Thần Giáo, cùng nhau đối phó Tam giáo mà thôi.” Sở Phi Phàm nheo mắt nói.
Ma Thần Tương nghe vậy, trong con ngươi tối đen bên dưới mặt nạ sắt lộ ra một tia cười lạnh:
“Ta thấy là do ngươi sợ Tam giáo chỉ nhằm vào ngươi và phủ Chiến Hoàng nên mới định thả ta ra, hoàn toàn đảo loạn cục diện chứ gì.”
“Ha ha, lại không thể gạt được tiền bối, đúng là như thế.”
“Một mình ta xác thật khó mà đối diện với sức ép của Tam giáo được.”
“Nhưng ta tin rằng, việc này với tiền bối hay thậm chí cả Mạt Nhật Thần Giáo mà, nói đều không tính là chuyện xấu nhỉ.”
Sở Phi Phàm cũng thoải mái thừa nhận.
Bởi vì gã cũng biết, đùa giỡn tâm kế với loại đại lão này không có bao nhiêu tác dụng.
“Được, ta đồng ý với ngươi. Dù sao thì Mạt Nhật Thần Giáo ta cũng đã im hơi lặng tiếng quá lâu rồi.”
Ma Thần Tương cũng không phải người có tính do dự.
“Tốt quá.”
Sở Phi Phàm cũng bắt đầu ra tay.
Với năng lực của bản thân gã thì đương nhiên là không thể phá vỡ cấm chế trận pháp được rồi.
Nhưng đừng quên, gã chẳng những là vương giả đế tộc Sở thị giữ kín mà còn là người thừa kế của Đấu Thiên Chiến Hoàng.
Bảo vật át chủ bài mà gã có tuyệt đối không ít.
Gã dứt khoát tế ra các loại cổ khí át chủ bài như ngọc phù, cổ kiếm, con rối khiếm khuyết.
Lực lượng kinh khủng bắn ra.
Ngọc phù kia chính là ngọc phù phá diệt, tuy chỉ có thể sử dụng một lần nhưng uy lực lại vô cùng khủng bố.
Còn thanh cổ kiếm kia, mặc dù đã rỉ sét nhưng giờ phút này lại phát ra ánh kiếm ngập trời.
Con rối khiếm khuyết kia cũng phóng ra lực lượng vạn quân.