Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2304 - Chương 2304 - Ba Vị Tiểu Thư Của Đế Tộc Đông Phương

Chương 2304 - Ba vị tiểu thư của Đế tộc Đông Phương
Chương 2304 - Ba vị tiểu thư của Đế tộc Đông Phương

Chương 2304: Ba vị tiểu thư của Đế tộc Đông Phương

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lúc trước, cửa Phong Ma bị mở, Tận Thế Thiên Quan vỡ vụn.

Bản nguyên Ma Quân phân chia nhỏ ra trốn vào giữa không trung, không thấy tăm hơi.

Bản nguyên Ma Quân sẽ tự đi tìm ký chủ phù hợp.

Trước đó, Quân Tiêu Dao có được một phần.

Mà không ai nghĩ tới.

Tại Nữ Tôn vũ trụ xa xôi.

Đại tiểu thư Đế tộc Đông Phương Đông, Phương ngạo Nguyệt cũng có được một bản nguyên Ma Quân.

Nhưng ngẫm lại tính cách của nàng.

Có được bản nguyên Ma Quân cũng không phải chuyện gì khó hiểu.

Khi Đông Phương Ngạo Nguyệt thúc giục một tia sức mạnh bản nguyên Ma Quân.

Vạn Đạo Cốt vốn còn rất kháng cự Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Bị sức mạnh này ngăn chặn gắt gao.

Trước đó, Đông Phương Hạo còn cho rằng Vạn Đạo Cốt sẽ phản phệ Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Ai mà ngờ được Đông Phương Ngạo Nguyệt lại dùng sức mạnh bản nguyên Ma Quân trấn trụ Vạn Đạo Cốt, nó không có cách nào phản phệ.

Khi Đông Phương Ngạo Nguyệt chuẩn bị luyện hóa Vạn Đạo Cốt.

Bỗng nhiên, một giọng nói thanh thúy từ ngoài điện vọng vào.

“Ngạo Nguyệt tỷ.”

Một thiếu nữ mặc váy hồng ngũ quan thanh lệ, đẹp đến mức phát sáng tiến vào trong điện.

Có lẽ vì không có nam tử bên trong nên nàng không đeo mạng che mặt, bày ra dung nhan động lòng người.

Thiếu nữ nhìn bệ đá còn lưu vệt máu, nhăn mày.

“Ngạo Nguyệt tỷ, tỷ lại làm chuyện xấu này rồi.”

Thiếu nữ có vẻ lo lắng.

Nghe lời quan tâm này, đôi mắt thanh lãnh như sương của Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng hơi nhu hòa đi.

Tuy nhiên, chỉ là một tia thôi.

“Đây không phải lần đầu tiên muội thấy ta làm.”

Đông Phương Ngạo Nguyệt theo thói quen kéo thiếu nữ kia tới bên cạnh, ôm nàng vào ngực như ôm một sủng vật.

“A…”

Thiếu nữ yêu kiều hô lên một tiếng, vẫn ngoan ngoãn nép mình trong lồng ngực Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Đông Phương Ngạo Nguyệt cao gầy, cao hơn rất nhiều nam tử, thiếu nữ kia chỉ cao đến ngực nàng mà thôi.

“Nhưng mà, Ngạo Nguyệt tỷ, làm vậy không tốt lắm đâu. Nhỡ bị Nhị tỷ bắt được nhược điểm…” Thiếu nữ kia do dự nói.

Trong dòng chính của Đế tộc Đông Phương.

Có ba vị tiểu thư.

Đại tiểu thư Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Nhị tiểu thư Đông Phương Khinh Vũ.

Tam tiểu thư, chính là thiếu nữ tú lệ trước mặt, Đông Phương Tâm Tinh.

Đông Phương Tâm Tinh và Đông Phương Ngạo Nguyệt thân thiết với nhau nhất, từ nhỏ đã thường xuyên chạy theo sau mông tỷ tỷ như một cái đuôi nhỏ.

Ngược lại Đông Phương Khinh Vũ lại có nhiều tính toán, hết sức ghen tỵ với Đông Phương Ngạo Nguyệt.

“Với ta, ả chẳng đáng là gì. Ta sẽ sợ ả chắc?”

Ánh mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt thêm vài phần mỉa mai nhàn nhạt.

Nếu không phải vì thân phận Đông Phương Khinh Vũ tương đối tôn quý, sau lưng còn có một mạch dòng chính ủng hộ.

Nói không chừng Đông Phương Ngạo Nguyệt đã sớm diệt trừ nàng rồi.

“Ừm, nhưng muội vẫn hơi lo lắng, nghe nói Nhị tỷ cũng đã bắt đầu đi tìm sự ủng hộ từ bên ngoài.”

“Tỷ như, thông gia với thiên kiêu Đế tộc cường đại…” Đông Phương Tâm Tinh nói.

Nàng chỉ sợ nếu làm vậy Đông Phương Khinh Vũ sẽ uy hiếp được địa vị của Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Ai ngờ, Đông Phương Ngạo Nguyệt nghe vậy càng cười lạnh nói.

“Kẻ yếu mới đi tìm chỗ dựa bên ngoài, cường giả, chỉ dựa vào chính mình.”

“Mà ả có thể tìm được ai để kết minh? Trong mắt ta, thiên kiêu Đế tộc chỉ là bụi bặm mà thôi.”

Đông Phương Ngạo Nguyệt nói vậy không chỉ là tự đại.

Mà thực sự nàng có thực lực và sức mạnh này.

Mặc dù nàng là Đông Tôn trong ngũ đại thiên kiêu Vương giả Đông Tây Nam Bắc Trung.

Nhưng thực ra, theo như nàng thấy, bốn thiên kiêu Vương giả còn lại cũng chẳng là cái đinh gì, căn bản không có tư cách đánh đồng với nàng.

“Vậy Ngạo Nguyệt tỷ chưa từng nghĩ kết minh hoặc kết hợp với ai sao?”

Đông Phương Tâm Tinh giương mắt lên nói.

Mặc dù trong Đế tộc Đông Phương, địa vị nam tử rất thấp.

Nhưng muốn sinh sôi hậu đại luôn cần nam tử.

Đông Phương Ngạo Nguyệt đẹp như vậy, lại mạnh như vậy, chắc hẳn ánh mắt nàng nhìn người khác cũng cực kỳ hà khắc.

Nghe nói vậy, Đông Phương Ngạo Nguyệt hơi sững sờ.

Trong đôi mắt đẹp như hắc diệu thạch lóe lên một tia hoảng hốt nhàn nhạt.

Nhưng nàng lấy lại tinh thần được ngay lập tức, nói: “Ngươi cảm thấy trong Giới Hải này có nam tử ta nhìn trúng được sao?”

Đông Phương Tâm Tinh nhíu mày nghĩ nghĩ.

Bỗng nhiên hai mắt nàng sáng rực lên.

“Có lẽ có một vị.”

“Ai?”

Đông Phương Ngạo Nguyệt khẽ nhếch phượng mi.

Tầm mắt nữ tử dòng chính của Đế tộc Đông Phương rất cao, không thể dễ dàng xem trọng nam tử trước mắt.

“Vị Thiếu chủ mới của Đế tộc Vân thị kia, Vân Tiêu, gần đây thanh danh nổi khắp Giới Hải, nghe nói thực lực của hắn mạnh đến đáng sợ.”

Đông Phương Tâm Tinh nói.

Nói thật ra, nghe được tin tức về Quân Tiêu Dao, nàng cũng hơi hiếu kỳ.

“Vân Tiêu…” Đông Phương Ngạo Nguyệt nhăn mi.

Chẳng hiểu sao, vừa nghe cái tên này, một cảm giác khó hiểu chợt dâng lên trong nàng, nhưng chỉ trong một chớp mắt.

“Mà vị Vân Tiêu Thiếu chủ kia còn từng leo lên đầu bảng Phong Thần Bi, nghe nói dung mạo và thực lực có thể sánh vai tuyệt thế kỳ nam tử.”

Hai mắt Đông Phương Tâm Tinh hơi lóe sáng.

Đế tộc Đông Phương có một truyền thống.

Giống như nam tử trắng trợn cướp đoạt dân nữ.

Một số nữ tử bá đạo của Đế tộc Đông Phương đôi khi cũng cướp đoạt một số nam tử tuấn mỹ có thực lực cường đại, kết hợp cùng sinh hậu đại.

Thậm chí không thiếu một số nữ tử mở rộng hậu cung.

Đương nhiên, Đông Phương Ngạo Nguyệt tuyệt đối có được tiền vốn và địa vị để làm chuyện này.

Nếu nàng muốn, chỉ cần vẫy tay, vô số nam tử sẽ cam tâm tình nguyện quỳ xuống dưới váy nàng.

Cho dù Đông Phương Ngạo Nguyệt là một đóa hoa hồng có độc cũng sẽ có vô số nam nhân nhào tới, kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên.

Nàng có mị lực này.

Nhưng xưa giờ Đông Phương Ngạo Nguyệt chẳng bao giờ thèm ngó tới nam tử.

Với nàng, chỉ có tu luyện mới là việc quan trọng nhất.

“Không liên quan gì đến ta, ta sẽ không thích bất kỳ nam tử nào.”

Đông Phương Ngạo Nguyệt nói vô cùng lạnh lùng.

Chỉ vì trong lòng nàng có một mục tiêu.

Vì mục tiêu này, nàng nhất định phải trở nên mạnh hơn!

“Ngạo Nguyệt tỷ, con đường tu luyện dài dằng dặc, tỷ không thể đi một mình mãi được.”

Đông Phương Tâm Tinh nói.

“Không phải còn có muội nữa sao? Hay muội muốn đi tìm Vân Tiêu Thiếu chủ kia sinh sôi hậu đại?”

Dưới lớp mạng che mặt, khuôn mặt khuynh thế tuyệt mỹ của Đông Phương Ngạo Nguyệt vẽ nên một nụ cười như có như không.

Bình Luận (0)
Comment