Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2303 - Chương 2303 - Thiết Lập Nhân Vật Nữ Phản Diện Của Ngạo Nguyệt, Bản Nguyên Ma Quân

Chương 2303 - Thiết lập nhân vật nữ phản diện của Ngạo Nguyệt, bản nguyên Ma Quân
Chương 2303 - Thiết lập nhân vật nữ phản diện của Ngạo Nguyệt, bản nguyên Ma Quân

Chương 2303: Thiết lập nhân vật nữ phản diện của Ngạo Nguyệt, bản nguyên Ma Quân

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lấy Đông Tôn làm tên, có thể hình dung được thực lực của Đông Phương Ngạo Nguyệt mạnh đến mức nào.

Nhưng ấn tượng sâu nhất vẫn là lãnh khốc.

Lúc này, nhìn Đông Phương Hạo bị trói trên bệ đá như cừu non bị làm thịt.

Dưới tấm mạng che, Đông Phương Ngạo Nguyệt vẽ nên một đường cong trào phúng.

“Vạn Đạo Cốt được ngươi ôn dưỡng nhiều năm như vậy, không bao lâu nữa chắc cũng có linh tính.”

“Hiện tại vừa lúc để hái quả.”

Giọng nói của Đông Phương Ngạo Nguyệt vô cùng dễ nghe, tựa như thiên âm.

Dễ nghe đến mức say mê lòng người.

Nhưng lúc này, trong tai Đông Phương Hạo lại như âm thanh ma quỷ, khiến y ngạt thở!

Hai mắt Đông Phương Hạo đỏ bừng!

Thì ra Đông Phương Ngạo Nguyệt muốn nuôi mình cho mập rồi làm thịt!

Nữ nhân này, không ngờ lại ác độc như thế!

‘Đông Phương Ngạo Nguyệt, ngươi không sợ Vạn Đạo Cốt của ta phản phệ sao?”

Đông Phương Hạo gào thét.

Đây là con át chủ bài cuối cùng của y.

Nếu y không nguyện ý, Vạn Đạo Cốt sẽ phản phệ chủ nhân đời tiếp theo.

Nhưng mà.

Đôi mắt đẹp của Đông Phương Ngạo Nguyệt vẫn lặng thinh, khóe môi vẫn đeo theo nụ cười mỉa mai như có như không.

“Cái này ngươi không cần lo lắng.”

Đông Phương Ngạo Nguyệt đứng dậy khỏi vương tọa.

Bên cạnh vương tọa còn có một nữ tử uyển chuyển mặc áo giáp đen.

Nàng cũng chỉ nhàn nhạt nhìn mọi thứ trước mắt.

Đông Phương Ngạo Nguyệt đi tới trước bệ đá.

Giày cao gót màu bạc dẫm lên mặt đất thành tiếng vang thanh thúy.

Với Đông Phương Hạo, đây chẳng khác nào âm thanh tử vong đang đến gần.

“Đáng chết!”

Nhìn khuôn mặt tuyệt sắc ẩn sau tấm mạng che mặt kia.

Đông Phương Hạo khó có thể tưởng tượng nổi.

Vì sao một nữ tử đẹp như thế lại có thể lãnh khốc hung tàn như ma vương như vậy.

Mà khi Đông Phương Hạo tuyệt vọng.

Một vị phu nhân xông vào vào cung điện, lo lắng tức giận gọi.

“Ngạo Nguyệt tiểu thư, dù Hạo Nhi có thế nào đi nữa thì cũng coi như là đường đệ họ xa của người, sao người có thể làm ra chuyện như thế?”

Người vừa tới chính là mẫu thân của Đông Phương Hạo, một vị trưởng lão của Đế tộc Đông Phương.

Đương nhiên, bà không phải trưởng lão cấp cao như Thái Thượng trưởng lão.

Thực lực cũng chỉ ở Đạo Tôn cảnh.

Nhưng dù vậy, trong Đế tộc Đông Phương cũng có vài phần địa vị.

Nhưng lúc này, đối mặt với Đông Phương Ngạo Nguyệt, tự đáy lòng bà cũng hơi lo lắng, không quá mạnh mẽ.

Dù sao vị Huyết công chúa này cũng có địa vị phi phàm trong Đế tộc Đông Phương.

Ngay cả mấy vị cổ tổ, Thái Thượng trưởng lão cũng sủng ái có thừa.

Địa vị không khác lắm với địa vị của Quân Tiêu Dao ở đế tộc Vân thị.

“A, y là nam tử, ta đào xương của y không có vi phạm tộc quy mà?”

Đông Phương Ngạo Nguyệt cười cười.

Nhưng nụ cười của nàng cũng lạnh như băng.

“Nhưng y là… là nhi tử của ta, hơn nữa còn có thiên phú như vậy.” Phụ nhân âm thầm cắn răng nói.

Nếu Đông Phương Hạo là nữ tử, nói không chừng trong tộc thật sự sẽ không để cho Đông Phương Ngạo Nguyệt làm loạn.

Nhưng ai bảo Đông Phương Hạo là nam tử chứ?

“Ngươi muốn ở cùng với nhi tử ngươi sao?”

Đông Phương Ngạo Nguyệt bỗng nhiên hỏi.

“Đương nhiên rồi.”

Phụ nhân vô thức đáp.

“Vậy thì tốt, bổn tiểu thư thành toàn cho ngươi.”

Đông Phương Ngạo Nguyệt hếch cái cằm nhọn xinh đẹp lên.

Ngay khi phụ nhân kia tỏ ra vui mừng tưởng ràng Đông Phương Ngạo Nguyệt muốn thả Đông Phương Hạo ra.

Thì Đông Phương Ngạo Nguyệt thản nhiên ra lệnh: “Kiêu, giết bà ta!”

“Vâng…”

Vị nữ tử uyển chuyển mặc áo giáp đứng bên cạnh vương tọa kia lắc mình một cái, chớp mắt đã quay sang phụ nhân.

Tay nàng ta cầm một thanh loan đao, cắt đứt hư không.

“Ngươi…”

Phụ nhân kia biến sắc.

Bà biết vị nữ tử giáp đen tên Kiêu này là một vị Chuẩn Đế!

Mà là một vị Chuẩn Đế tinh thông sát đạo!

Từng đi theo mẫu thân của Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Sau khi mẫu thân của Đông Phương Ngạo Nguyệt tạ thế, thì nàng ta vẫn luôn đi theo bên cạnh Đông Phương Ngạo Nguyệt, có thể nói là vô cùng trung thành!

Phụt phụt!

Một đao của Kiêu đưa qua!

Chớp mắt phụ nhân này đã bị chém đầu, nguyên thần cũng bị tiêu diệt luôn!

“Nương!”

Hai mắt Đông Phương Hạo đỏ hồng, gào lên tê tâm liệt phế!

Y nghĩ thế nào cũng không ngờ nổi Đông Phương Ngạo Nguyệt lại lớn mật như thế, trưởng giả Đế tộc cũng dám giết luôn!

“Không phải bà ta muốn đi với ngươi sao? Bổn tiểu thư tác thành cho bà ta, mẫu tử các ngươi gặp nhau dưới suối vàng đi!”

Đôi mắt đen như ngọc thạch của Đông Phương Ngạo Nguyệt nổi lên một vẻ mỉa mai nhàn nhạt.

“Đáng chết! Đông Phương Ngạo Nguyệt, sao trong thiên hạ lại có thể có nữ tử lãnh khốc tuyệt tình như ngươi!”

Hai mắt Đông Phương Hạo lóe lên nỗi phẫn hận khắc cốt.

Đông Phương Ngạo Nguyệt vẫn thản nhiên, chẳng phản ứng gì, chỉ lấy tay làm kiếm đâm thẳng vào ngực Đông Phương Hạo.

Sau đó, cứng rắn đào Vạn Đạo Cốt kia ra.

Từng bông hoa máu bắn lên khăn che mặt màu đen của Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Nhưng sóng mắt nàng chẳng hề dao động lấy một cái.

Lạnh như một khối băng.

Dường như việc mình vừa làm còn bình thường hơn cả bình thường.

Cuối cùng, Vạn Đạo Cốt đã rơi vào trong tay Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Đánh giá khối xương này, trong đôi mắt đen thẫm kia của Đông Phương Ngạo Nguyệt mới tỏa ra một tia vui mừng nhàn nhạt.

Đông Phương Hạo bị khoét xương lúc này đang thoi thóp gần như sắp tắt thở.

“Đúng rồi. Ngươi đã hiến Vạn Đạo Cốt cho bổn tiểu thư, ta có nên bày tỏ chút cảm tạ không?”

“Kiêu, ném y vào trong dòng xoáy hư không!”

Đông Phương Ngạo Nguyệt thản nhiên nói.

Đông Phương Hạo còn đang thoi thóp nghe vậy thì trong mắt lóe lên lửa giận.

Dòng xoáy hư không chính là hung địa có thể xoắn vỡ luôn cả nhục thân, nguyên thần.

Đông Phương Ngạo Nguyệt này đâu muốn cảm tạ hắn? Căn bản nàng muốn đem hắn thiên đao vạn quả, đến nguyên thần cũng bị lăng trì.

“Đáng chết. Đông Phương Ngạo Nguyệt, ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”

Một tay Kiêu nắm lấy Đông Phương Hạo, chớp mắt đã xé rách hư không, biến mất luôn tại chỗ.

Đông Phương Ngạo Nguyệt chậm rãi lấy ra một tấm khăn lụa lau máu tươi trên tay ngọc.

Cuối cùng, nàng đánh giá khối Vạn Đạo Cốt này.

“Chỉ bằng cục xương này mà có thể phản phệ ta sao?”

Khóe môi Đông Phương Ngạo Nguyệt câu lên một đường cong lạnh lùng, đó là một loại khinh miệt.

Chợt, một sức mạnh kỳ lạ từ trong cơ thể Đông Phương Ngạo Nguyệt phun trào ra.

Sức mạnh này mang theo cả bóng tối, ngang ngược, khí tức bá đạo, như chúa tể sống chết của chư thiên.

Nếu Quân Tiêu Dao ở đây, chắc chắn không hề lạ lẫm.

Bởi vì cỗ lực lượng này chính là sức mạnh bản nguyên của Ma Quân!

Bình Luận (0)
Comment