Chương 2313: Mưu đồ của Đông Phương Khinh Vũ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở dĩ Đông Phương Khinh Vũ đến trận chiến thiên kiêu hai giới này.
Mục đích chủ yếu của nàng đương nhiên không phải vì tham chiến.
Mà là tìm kiếm đối tượng kết minh hoặc thông gia.
Sở dĩ Đông Phương Khinh Vũ nghĩ vậy.
Đương nhiên là vì Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Nữ nhân kia quá cường đại, qua lãnh khốc, thật đáng sợ.
Đừng nói đến kẻ địch, đối thủ, cho dù là thân tộc.
Thậm chí cả Đông Phương Hạo là đường đệ họ xa có quan hệ máu mủ cũng giết không tha.
Dã tâm và sự lãnh khốc của Đông Phương Ngạo Nguyệt đã rõ rành rành.
Nhưng Đế tộc Đông Phương lại cực kỳ thích tác phong làm việ của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Đồng thời, họ còn cho rằng Đông Phương Ngạo Nguyệt có năng lực dẫn đầu toàn bộ Đế tộc Đông Phương bước lên con đường cường thịnh hơn.
Hiện tại, có thể nói, ở Đế tộc Đông Phương, Đông Phương Ngạo Nguyệt gần như là một tay che trời.
Thậm chí những Cổ tổ và Thái thượng trưởng lão kia cũng coi Đông Phương Ngạo Nguyệt là người nối nghiệp mà bồi dưỡng.
Điều này càng khiến cho Đông Phương Khinh Vũ ghen ghét vô cùng.
Nàng là trời sinh sẽ thua Đông Phương Ngạo Nguyệt sao?
Vì sao tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy Đông Phương Ngạo Nguyệt mà không nhìn thấy nàng?
Dù sao nàng cũng là Nhị tiểu thư của Đế tộc Đông Phương.
Nhưng dù là uy danh hay lực ảnh hưởng đều không thể so sánh với Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Ngay cả Tam tiểu thư Đông Phương Tâm Tinh cũng chạy theo Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Có thể nói, ngoại trừ dòng chính mạch Đông Phương Khinh Vũ.
Tất cả các mạch khác, trên cơ bản, đều tin phục Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Điều này khiến cho Đông Phương Khinh Vũ đã ghen ghét lại càng không cam lòng.
Vì sao Đông Phương Ngạo Nguyệt lại có thể dẫm lên đầu nàng?
Mà quan trọng nhất là.
Đông Phương Khinh Vũ rất sợ, nếu Đông Phương Ngạo Nguyệt thượng vị thật.
Liệu nàng ta có diệt trừ tất cả dòng mạch của nàng, diệt hết cả những âm thanh phản đối không?
Với tính cách lãnh khốc của Đông Phương Ngạo Nguyệt, chắc chắn nàng ta có thể làm ra chuyện này.
Cho nên, dưới tình huống này, Đông Phương Khinh Vũ nghĩ ra một cách.
Nếu đã không thể được trong tộc ủng hộc.
Vậy thì tìm kiếm ủng hộ từ bên ngoài đi.
Nói một cách đơn giản chính là kết minh với thiên kiêu Đế tộc khác, được Đế tộc khác ủng hộ.
Thậm chí đến cuối cùng dù có kết thông gia cũng không phải khoong thể.
Đương nhiên, mặc dù trong lòng Đông Phương Khinh Vũ nghĩ và có kế hoạch như thế.
Nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử Đế tộc Đông Phương.
Ánh mắt nhìn nam tử cũng cực kỳ hà khắc.
Với nàng mà nói, dù cuối cùng không thể hoàn thành được kế hoạch.
Nhưng chắc chắn sẽ không để cho nam tử bình thường như lọ hoa góp cho đủ số.
Đây là một chấp niệm trong lòng của nữ tử Đế tộc Đông Phương.
Trong tình huống này.
Dtkv nghe được tin tức về một người.
Dĩ nhiên chính là vị đó, Thiếu chủ Đế tộc Vân thị gần đây vang danh Giới Hải, tựa như vạn cổ diệu dương.
Vị Thiếu chủ Đế tộc Vân thị này có rất nhiều hào quang.
Con trai của Thiên Nhai Đại Đế, chưởng lệnh giả Nho môn.
Thiếu chủ Đế tộc Vân thị mạnh nhất tám Đế tộc, có được địa vị tuyệt đối.
Hơn nữa còn từng đăng đỉnh hai tấm Phong Thần Bi.
Trong đó, có một bảng là bảng tướng mạo, chắc chắn dung mạo cực kỳ xuất sắc.
Vị này, xét về mọi phương diện đều không có góc chết.
Đương nhiên Đông Phương Khinh Vũ sẽ nảy sinh tò mò và động tâm.
Mà nàng đang cần minh hữu.
Cũng không phải bất kỳ một vị thiên kiêu Đế tộc nào cũng dám cả gan đối đầu với Huyết Công chúa Đông Phương Ngạo Nguyệt này.
Nhưng vị Vân Tiêutc này chắc chắn sẽ không kiêng kỵ Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Hắn có tư cách đó!
Cho nên lần này, mượn danh trận chiến giữa thiên kiêu hai giới.
Đông Phương Khinh Vũ tới đây muốn xem thử xem có thể nhìn thấy vị Vân Tiêutc như trích tiên hàng thế trong truyền thuyết kia không.
Nhưng nàng lại thất vọng.
Không thấy bóng vị kia trên chiến thuyên của Đế tộc Vân thị.
Điều này khiến cho Đông Phương Khinh Vũ hơi mất mát.
“A, hình như ta thấy trong ánh mắt vị Nhị tiểu thư kia có vẻ mất mát và u oán”
“Ngươi nhìn lầm rồi. Nữ tử Đế tộc Đông Phương cao ngạo cỡ nào chứ? Chẳng lẽ các nàng còn nhớ thương nam nhân nữa à?”
“Ha ha, cũng đúng…”
Mà lúc này.
Ở một địa vực khác.
Có cổ thú tê minh, có chiến thuyền hư không phá vỡ thủy triều không gian mà tới.
Từng vị thiên kiêu tài hoa xuất chúng khí thế bất phàm xuất hiện.
“Tới rồi, thiên kiêu Huyền Hoàng vũ trụ!”
Bên này, thiên kiêu tám Đế tộc đều tập trung, hai mắt sáng lấp lánh!
Cuối cùng, thiên kiêu hai giới chạm mặt lần đầu!
…
“Đại ác nhân, khi nào ngươi mới thả ta đi!”
Bên chỗ Quân Tiêu Dao.
Con hổ nhỏ bị không gian phong cấm nhe răng nhỏ, sốt ruột hỏi.
Quân Tiêu Dao vẫn một mực nhắm mắt ngồi xếp bằng trong hư không, Bạch Hổ Canh Kim hỏa xung quanh vẫn cuồn cuộn phun trào.
Mặc dù con hổ nhỏ có vẻ rất hung dữ.
Nhưng nói thật thì…
Nhìn thanh thế tu luyện kinh khủng của Quân Tiêu Dao, trong nội tâm nàng cực kỳ chao đảo.
“Mẹ ơi, rốt cuộc kẻ này muốn tu luyện ra thứ gì?”
Con hổ nhỏ kinh ngạc.
Nàng rất tò mò, từ khi nào bên ngoài lại có một vị thiên kiêu cường đại thế này?
Người mang đạo thai Tiên Thiên Thánh Thể vạn cổ vô song.
Một chiêu tiêu diệt cổ yêu hư không.
Mà quan trọng nhất là.
Người này… đẹp trai phết.
“Hỗn đản, đại ác nhân, bại hoại, chờ ca ca ta đến, nhất định phải đánh ngươi răng rơi đầy đất…”
“A, không đúng, hình như ca ca sẽ bị đánh cho răng rơi đầy đất…”
“A, không đúng, mau thả bổn tiểu thư đi!”
Hổ nhỏ kêu lên ngao ngao.
“Ồn ào…”
Quân Tiêu Dao nhàn nhạt mắng.
Sau đó, hắn ném ra một nhúm Bạch Hổ Canh Kim hỏa nho nhỏ rơi trúng thân thể cổ yêu hư không.
Một lát sau, mùi bạch tuộc nướng thơm phức bay ra.
Hổ nhỏ đang ầm ỹ bỗng hấp háy cái mũi nho nhỏ, bụng reo lên ùng ục.
“Ngươi… ngươi làm cái gì vậy?”
Hổ nhỏ che bụng nhỏ, cảnh giác ra mặt.