Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2314 - Chương 2314 - Ngưng Tụ Dị Tượng Pháp Thân Tham Dự Trận Chiến Thiên Kiêu

Chương 2314 - Ngưng tụ dị tượng pháp thân tham dự trận chiến thiên kiêu
Chương 2314 - Ngưng tụ dị tượng pháp thân tham dự trận chiến thiên kiêu

Chương 2314: Ngưng tụ dị tượng pháp thân tham dự trận chiến thiên kiêu

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Quân Tiêu Dao không thèm để ý đến.

Lúc này, có tiếng phong lôi hạo đãng từ trong cơ thể Quân Tiêu Dao vọng ra.

Xung quanh hắn, dị tượng kinh khủng ngưng tụ, pháp tắc đan cài vào nhau.

Quân Tiêu Dao lại lần nữa tế ra máu quả tim, thả vào nơi ngưng tụ kia.

Một pháp thân bắt đầu hình thành.

Cuối cùng, trong ánh mắt khiếp sợ của hổ nhỏ.

Một thân ảnh xuất hiện, giống Quân Tiêu Dao như đúc.

Chính là dị tượng pháp thân thứ nhất mà Quân Tiêu Dao tu luyện ra được.

Dị tượng pháp thân này cũng giống như Quân Tiêu Dao, trên thân tỏa ra uy áp đáng sợ, khiến cho hư không xung quanh rung động.

Mặc dù khôn thể thâm sâu khó lường như bản thân Quân Tiêu Dao, nhưng chắc chắn cũng là thứ kinh khủng.

“Không sai, mới chỉ ngưng luyện sơ bộ thôi, có chừng một hai phần sức mạnh của ta.”

Quân Tiêu Dao phỏng đoán.

Nếu dị tượng pháp thân cô đọng thành công, chắc chắn sẽ mạnh hơn pháp thân bình thường ngưng tụ ra.

Nhưng vẫn không bằng Nhất Khí Hóa Tam Thanh.

Nhất Khí Hóa Tam Thanh hoàn toàn có thể xem như ba bổn tôn.

Mà dị tượng pháp thân không thể trưởng thành, chỉ có thể dựa vào thực lực của Quân Tiêu Dao lớn mạnh hơn mà bành trướng.

Nhưng thế cũng đủ rồi.

Chờ tu luyện dị tượng pháp thân đại thành sẽ không yếu hơn bổn tôn bao nhiêu.

Mà sáu dị tượng pháp thân chắc là đủ rồi.

“Mặc dù chỉ có một hai phần mười thực lực của ta, nhưng tham dự trận chiến thiên kiêu hai giới chắc cũng đủ.”

Sau khi gặp hổ nhỏ, Quân Tiêu Dao đã tính toán được.

Hắn muốn tiến vào Huyền Hoàng vũ trụ sớm một tí.

Cho nên chẳng mảy may hứng thú với trận chiến thiên kiêu hai giới.

Vừa tiện, để cho dị tượng pháp thân đi.

Dị tượng pháp thân cũng có cùng suy nghĩ với Quân Tiêu Dao, không phân khác biệt với hắn.

Pháp thân hiểu được, khẽ gật đầu, cất bước, phá không mà đi.

Quân Tiêu Dao nhìn sang hổ nhỏ đang run lẩy bẩy kia.

Hổ nhỏ bị dọa rồi.

Đại ác nhân này, không nói đến thực lực bản thân.

Vì sao pháp thân hắn ngưng tụ ra cũng khủng bố đến thế? Cảm giác đủ để quét sạch tứ phương vậy.

Rốt cuộc tên này yêu nghiệt cỡ nào?

Cho dù là hổ nhỏ, lúc này trong lòng cũng cực kỳ hoang mang.

Đặc biệt là ánh mắt Quân Tiêu Dao nhìn nàng, mặc dù rất bình thản.

Nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy lạnh sống lưng.

“Ngươi… ngươi muốn thế nào?”

Hổ nhỏ tỏ vẻ hung ác.

Nhưng nhìn kỹ thì rõ ràng đang sợ lắm rồi.

“Nếu ngươi từ Huyền Hoàng vũ trụ tiến vào Hỗn Giới, vậy chắc chắn biết đường về nhỉ. Dẫn đường đi!”

Quân Tiêu Dao vào thẳng vấn đề chính.

“Muốn ta dẫn đường cho ngươi à? Khôn thể nào. Bạch Linh ta thẳng thắn cương nghị…”

Hổ nhỏ còn chưa nói hết câu.

Thì thấy Quân Tiêu Dao đem con cổ yêu hư không, không, là bạch tuộc lớn đã nướng chín lại gần.

Cho dù cổ yêu hư không còn nhỏ nhưng một thân huyết nhục chắc chắn đều là tinh hoa.

Có thể gọi là bảo dược huyết nhục.

Sinh linh bình thường phục dụng sẽ có tác dụng lớn với tu vi nhục thân.

Chớ nói chi là lúc này, bạch tuộc vừa bị Bạch Hổ Canh Kim hỏa nướng, thịt màu mỡ, tươi non mỡ màng.

Bản thân ngọn lửa đã là thứ mà hổ nhỏ tha thiết ước mơ.

Bụng nàng lập tức sôi lên ùng ục.

“Nếu ngươi đồng ý, cả con cổ yêu hư không này sẽ là của ngươi.”

Quân Tiêu Dao mỉm cười nói.

“Muốn dùng thứ này mua chuộc ta à? Không thể nào! Hôm nay Bạch Linh ta có chết ở đây cũng sẽ không ăn thứ bố thí này của ngươi!”

Nhưng một lát sau.

“Đại ác nhân, đại phôi đản, ngươi quá ác độc, quá ghê tởm… Ôi ôi, thật là thơm nha…”

Hổ nhỏ vừa nghiến răng nghiến lợi chửi vừa gặm bạch tuộc.

Quân Tiêu Dao nhếch miệng cười nhạt.

Hổ nhỏ nhanh chóng giải quyết món bạch tuộc nướng.

Bụng nhỏ tròn xoe.

Đương nhiên, đây không phải chỉ đơn thuần là ăn, mà còn là luyện hóa.

Bằng không, cái bụng nhỏ của nàng cũng sẽ không chứa nổi cả con cổ yêu hư không.

Lúc này, toàn thân hổ nhỏ đang dâng lên tinh khí huyết nhục.

Tinh hoa huyết nhục của cổ yêu hư không rất có lợi với nàng.

“Được rồi, ăn xong rồi, hẳn là nên làm việc đi thôi nhỉ.”

“Mà chắc hẳn ngươi biết ta muốn đối phó ngươi cũng không cần tốn nhiều sức nhỉ.”

Quân Tiêu Dao chắp tay nói.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Sự cường đại của Quân Tiêu Dao dọa cho nàng không sinh nổi lòng phản kháng.

Nàng chỉ muố biết thân phận của Quân Tiêu Dao.

“Quân Tiêu Dao, đương nhiên cũng là Thiếu chủ Đế tộc Vân thị Vân Tiêu.”

Quân Tiêu Dao thản nhiên trả lời.

“Cái gì? ĐtVân Tiêu?”

Hổ nhỏ trợn tròn hai mắt.

Nàng là thiên kiêu Bạch Hổ thần điện.

Nên nàng biết những thế lực bên ngoài muốn xâm nhập Huyền Hoàng vũ trụ.

Quan trọng nhất trong số đó là tám Đế tộc.

Mà Đế tộc Vân thị là mạnh nhất trong số tám Đế tộc.

Cao tầng của Bạch Hổ thần điện không chỉ một lần nhắc đến.

Nếu có thể đánh được Đế tộc Vân thị, muốn đối phó với các Đế tộc còn lại không vấn đề gì.

Hổ nhỏ không thể nghĩ ra nổi vị yêu nghiệt trước mặt mình đây lại là Thiếu chủ Đế tộc Vân thị.

Nhưng nàng biết, Quân Tiêu Dao muốn mình dẫn theo hắn tới Huyền Hoàng vũ trụ chắc chắn là có âm mưu.

Hổ nhỏ lập tức hối hận.

“Thế nào? Muốn ăn chùa sao?”

Quân Tiêu Dao vẫn bình tĩnh.

“Không có… không có..”

Mặc dù Quân Tiêu Dao không tỏ thái độ gì, nhưng hổ nhỏ vẫn luôn cảm thấy sợ hãi đến phát hoảng.

Vị công tử áo trắng nhìn thì có vẻ ôn tồn lễ độ này.

Chắc chắn không phải hạng người lương thiện.

Càng sẽ không nể mặt mình đáng yêu mà nhân từ nương tay với mình.

Dưới hung uy bức bạch, cuối cùng hổ nhỏ đành thỏa hiêp.

“Biến về bản thể của ngươi cho ta xem một chút.”

Quân Tiêu Dao nói.

Mặc dù hổ nhỏ tâm không cam tình không nguyện, nhưng vẫn biến về bản thể.

Tại Bạch Hổ thần điện, phần lớn tu sĩ chỉ có được huyết mạch và năng lực của Bạch Hổ mà thôi.

Chỉ có huyết mạch thuần chính nhất mới có thể biến thân thành bạch hổ.

Mà vừa vặn hổ nhỏ Bạch Linh chính là có huyết thống như thế.

Sau một lúc sáng loang loáng.

Hổ nhỏ biến thành hổ nhỏ.

Nhìn qua thì không giống Bạch Hổ, mà giống một con mèo trắng như tuyết.

Lông tóc như tuyết, không mảy may tì vết.

Con ngươi như bảo thạch.

Đáng yêu đến mức không nữ tử nào rời mắt nổi.

Bình Luận (0)
Comment