Chương 2322: Lại thêm một vị tín đồ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Đây là thần Vận Mệnh và Giáng Thế, có thể dễ dàng biến ta từ bình thường thành yêu nghiệt tuyệt thế…”
Hoắc Phong thở phì phò, trái tim nhảy lên thùng thùng kích động.
Với gã mà nói, mặc kệ Thần Vận Mệnh và Sáng Thế là tồn tại thế nào.
Chỉ cần gã có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Vậy Hoắc Phong nguyện ý làm tín đồ vô thượng!
Mà lát sau, Hoắc Phong còn kích động hơn nữa.
Bởi vì trong hạt giống vàng kim này còn ẩn chưa một thiên pháp quyết.
Chủng Ma Tâm Kinh!
Sau một hồi nghiên cứu đại khái, Hoắc Phong hít sâu một hơi!
Vì Chủng Ma Tâm Kinh này quá mức nghịch thiên bá đạo!
Đưa công pháp này cho người khác tu luyện, sau này còn có thể hưởng lợi từ việc người ta tu luyện nữa!
Nói cách khác, người tu luyện càng nhiều, Hoắc Phong càng có lợi.
Mà nếu những người khác cũng truyền đi tiếp, thì cũng có được ích lợi như thế.
“Nếu người Hoắc gia ta đều có thể tu luyện Chủng Ma Tâm Kinh này, chẳng phải sau này sẽ hoàn toàn quật khởi, thậm chí có thể khống chế ba gia tộc còn lại rồi sao?”
“Đến lúc đó, toàn bộ thành Vô Cực đều do Hoắc gia chúng ta khống chế.”
“Thậm chí, nếu truyền công pháp này khắp vực Bắc Hoang, vậy liệu có phải thành Vô Cực của ta sẽ nhảy lên thành thế lực mới có thể sánh với năm Thánh tộc?”
Nghĩ đến đây, hơi thở của Hoắc Phong cũng dồn dập.
Bởi vì Phù Đồ Ngạn, Hoắc Phong không có tí hảo cảm nào với Phù Đồ Thánh tộc, thậm chí là cả năm Thánh tộc.
Mà Chủng Ma Tâm Kinh này chính là thủ đoạn tốt nhất để phá vỡ địa vị thống trị của năm Thánh tộc!
Vừa nghĩ tới chuyện rất có thể tương lai mình sẽ phá vỡ năm Thánh tộc cao cao tại thượng kia.
Trái tim Hoắc Phong cũng nhảy lên kịch liệt.
“Không vội, không thể xúc động, lúc này mình phải tỉnh táo.”
Hoắc Phong hít sâu một hơi.
Gã cảm thấy vẫn phải cẩn thận một chút.
Nếu Chủng Ma Tâm Kinh này ngoài ý muốn được truyền ra, chắc chắn sẽ đem lại cho Hoắc gia, thậm chí toàn bộ thành Vô Cực tai họa ngập đầu.
Bởi vì, môn công pháp này quá mức nghịch thiên!
Mà thứ này là do Thần Chỉ Vận Mệnh và Sáng Thế kia ban cho.
“Mình không thể vội, phải thận trọng từng bước, sau này có cơ hội nhất định phải giao môn công pháp này cho người mà mình tín nhiệm.”
“Sau đó sẽ lan ra khắp Hoắc gia, cuối cùng khống chế thành Vô Cực, rồi khuếch trương ra khắp cả vực Bắc Hoang.”
Có thể nói, bao nhiêu năm nay, mặc dù Hoắc Phong luôn bình thường vô vi.
Nhưng cũng coi như rèn luyện được cho gã tính tình bình tĩnh.
“Trước mắt, quan trọng nhất là cuộc chiến một tháng sau.”
“Phù Đồ Ngạn, chờ đó cho ta, ta sẽ cho ngươi biết, thiên kiêu Thánh tộc cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Hai mắt Hoắc Phong có ngọn lửa cháy lên hừng hực.
Lắc mình một cái, gã rời đi.
Hoắc Phong rời đi được một lát.
Trong rừng, một vị công tử áo trắng ôm một con mèo vàng xuất hiện.
Nhìn theo hướng Hoắc Phong rời đi, Quân Tiêu Dao cười nhạt một tiếng.
“Không tệ, có dã tâm, có dục vọng, nhưng cũng không xúc động, là hạt giống tốt.”
Quân Tiêu Dao coi như hài lòng với quân cờ do chính mình lựa chọn này.
Hoắc Phong lấy được hạt giống màu vàng.
Đương nhiên là loại Quân Tiêu Dao chia ra từ trong bản nguyên Ma Chủng.
Mà bóng Thần Chỉ kia chỉ là pháp thân thần linh của Quân Tiêu Dao.
Mặc dù tạm thời không có được thực lực nhưng xét về hình ảnh thì rất dọa người.
Mà Quân Tiêu Dao còn chia một phần ngàn thiên phú của mình ban cho Hoắc Phong.
Trước đó Hoắc Phong có nói, nếu mình có thể có được một phần ngàn thiên phú của Sát Thần, thì thậm chí còn có thể dâng ra cả linh hồn.
Mà bây giờ Quân Tiêu Dao đã hoàn thành tâm nguyện này của gã.
Nhưng cái giá Hoắc Phong phải trả không chỉ là bản thân và linh hồn của gã.
Mà là cả Hoắc gia, thành Vô Cực, thậm chí là toàn bộ vực Bắc Hoang.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Hổ nhỏ bị Quân Tiêu Dao xoa xoa bóp bóp cực kỳ khó hiểu.
Nàng không rõ rốt cuộc Quân Tiêu Dao có ý gì.
Đương nhiên nàng cũng không biết Chủng Ma Tâm Kinh mà Quân Tiêu Dao dung hợp ra khủng bố cường đại cỡ nào.
Có thể nói, nếu Gymq của Ma Quân bị vạn linh Giới Hải kiêng kỵ.
Vậy thì Chủng Ma Tâm Kinh của Quân Tiêu Dao chắc chắn càng là thứ khủng bố hơn, nghịch thiên hơn.
Nếu thế lực khác của Giới Hải biết được, chắc chắn sẽ vô cùng e dè.
Mà trước mắt, Quân Tiêu Dao đã nắm được vực Bắc Hoang của Huyền Hoàng vũ trụ, coi đây là nơi thí nghiệm Chủng Ma Tâm Kinh.
Vừa vặn kiểm tra xem rốt cuộc công pháp này của mình nghịch thiên cỡ nào.
“Một tháng sau là có thể xem một vở kịch hay rồi, mặc dù cũng không có gì khó tin.” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
Được hắn ban cho một ít vật chất Tiên Đạo, lại thêm Chủng Ma Tâm Kinh.
Quan trọng nhất là, Hoắc Phong còn có được một phần ngàn thiên phú tu luyện của Quân Tiêu Dao.
Đây chính là một phần ngàn thiên phú sau khi trùng sinh của Quân Tiêu Dao đó.
So ra còn mạnh hơn thiên phú lúc trước hắn cho người truyền giáo Thác Bạt Vũ nhiều lắm.
Nếu vậy rồi mà còn không đánh nổi Phù Đồ Ngạn của Phù Đồ Thánh tộc.
Vậy Quân Tiêu Dao sẽ trực tiếp xúa đi con cờ này.
Với tu sĩ, một tháng chỉ là một cái chớp mắt.
Trên một quảng trường huyên náo nhất của thành Vô Cực.
Đã có bao nhiêu người tề tụ.
Tất cả mọi người đều chờ mong được thấy một trận chiến đấu.
Mặc dù là một trận chiến không có quá nhiều điều kỳ diệu.
Một vị nam tử sắc mặt kiên nghị đã đứng chờ sẵn trên quảng trường, thần tình nội liễm.
Đối mặt với đủ loại ánh mắt, thương hại, hoặc chê cười, gã vẫn không hề dao động.
Chẳng qua, ánh mắt gã chuyển tới một lầu các bên hông quảng trường.
Trên lầu các, một nữ tử y phục rực rỡ bồng bềnh đón gió đang nhìn gã đầy bi thương.
Chính là muội muội của gã, Hoắc Linh mỹ danh vang khắp vực Bắc Hoang.
Lúc này, trong tinh không, chín con phi cầm thần dị có ẩn chứa huyết mạch Thần Hoàng đang kéo một cái liễn xa vô cùng xa xỉ vắt ngang không trung bay đến.
Một già một trẻ đáp xuống.
Trong đó, một vị nam tử áo trắng, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt hơi hõm, vừa nhìn đã thấy âm u.
Bên cạnh nam tử này là một lão giả áo đen.