Chương 2323: Ngạn công tử, ước chiến không chút hồi hộp
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Xin chào Ngạn công tử…”
Người của mấy đại gia tộc thành Vô Cực đều chắp tay.
Vị nam tử âm u này chính là Phù Đồ Ngạn của Phù Đồ Thánh tộc.
Lúc này, cảm xúc của Phù Đồ Ngạn không tính là thoải mái vui vẻ.
Bởi vì vị đường huynh mạch gã, Phù Đồ Hồng, vừa bị người ta dùng phương thức sỉ nhục nhất, giết chết trong vòng hai chiêu.
Điều này không chỉ tổ hại đến uy nghiêm Phù Đồ Thánh tộc.
Mà càng khiến cho mạch nhà gã bị gia tộc chèn ép
Phù Đồ Ngạn vốn đã bực bội, lại thêm bỗng nhiên nhảy đâu ra một Hoắc Phong cản trở gã có được mỹ nhân.
Đương nhiên Phù Đồ Ngạn không thể vui vẻ với Hoắc Phong được.
“A… một Thiếu chủ của một cái thành Vô Cực đã xuống dốc cũng dám phản kháng mệnh lệnh của bổn công tử.”
“Nhưng tình huynh muội của các ngươi cũng khiến người ta cảm động đấy.”
“Nể điều này, tương lai ta sẽ yêu thương muội muội của ngươi nhiều hơn.”
Phù Đồ Ngạn cười âm u.
“Tới đánh!” Hoắc Phong chỉ lạnh lùng gọi, không nói gì thêm.
“A…” Phù Đồ Ngạn cười lạnh
Một Thiếu chủ trung bình của một thế lực đã xuống dốc có cái dũng khí gì mà dám khiêu chiến thiên kiêu Thánh tộc là gã?
Mặc dù trong Phù Đồ Thánh tộc, gã cũng không tính là đỉnh lưu gì, nhưng cũng không phải là loại người này có thể khiêu khích được.
Trận chiến sắp bày ra.
Trên một lầu các bên hông quảng trường.
Hoắc Linh một thân y phục rực rỡ mà sắc mặt đầy bi thương.
Ngũ quan nàng xinh đẹp tuyệt luân xúc động lòng người, làn da óng ánh như châu ngọc, bảo sao mỹ danh truyền khắp vực Bắc Hoang.
“Chắc hẳn cô nương là tiểu thư Hoắc gia.”
Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên.
Hoắc Linh nhìn sang, chẳng biết từ lúc nào.
Một vị công tử trẻ tuổi mặc áo trắng như trích tiên đang ung dung ngồi bên cửa sổ.
Một tay hắn cầm chén trà, một tay xoa đầu con mèo vàng.
Hoắc Linh có hơi thất thần.
Đời này nàng chưa bao giờ nhìn thấy nam tử nào có phong thái xuất chúng như thế.
Hoặc là nói, căn bản ở nơi như vực Bắc Hoang này không thể có người như vậy.
“Ta là Hoắc Linh.” Hoắc Linh nói.
“Xem ra ngươi đang lo lắng cho ca ca của ngươi.” Quân Tiêu Dao nhấp một ngụm trà.
Nhắc đến chuyện này, hai mắt Hoắc Linh tối đi cười tự giễu, nói.
“Nếu có thể, ta thà rằng không có dung mạo này, như thế cũng sẽ không liên lụy đến ca ca và cả gia tộc.”
“Ngươi cảm thấy ca ca của ngươi sẽ thua sao?” Quân Tiêu Dao cười cười.
Chẳng hiểu sao, thấy vị công tử áo trắng này cười, tâm tình bi thương của Hoắc Linh cũng khá lên không ít.
“Mặc dù ta cũng rất muốn ca ca ta thắng, nhưng…”
Hoắc Linh lắc đầu.
Sự thật bày ra trước mắt, không thể nào.
Nhưng mà, vị công tử áo trắng trước mặt nàng lại lẩm bẩm:
“Trong vòng mười chiêu, không, ta cảm thấy ba chiêu là đủ rồi.”
“Công tử, ngươi đang nói gì vậy?” Hoắc Linh khó hiểu.
Đúng lúc này, chợt có tiếng huyên náo ở quảng trường.
“Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ? Ba chiêu, chỉ có ba chiêu, Phù Đồ Thánh tộc Ngạn công tử đã bại!”
“Thiếu Thành chủ Hoắc Phong vẫn luôn ẩn giấu thực lực hay sao? Thiên phú thực lực này còn mạnh hơn cả muội muội của y đó!”
Thấy cảnh này đầu óc Hoắc Linh trống rỗng.
Nàng bỗng nhìn sang bên cạnh.
Thì phát hiện không thấy vị công tử áo trắng kia đâu nữa.
Duy chỉ còn lại nửa chén trà còn mang theo hơi ấm nhàn nhạt.
Hoắc Linh hơi ngây người, tay ngọc bưng chén trà lên.
“Rốt cuộc vị công tử kia là ai?”
Tất cả mọi người đều không ai nghĩ được Thiếu Thành chủ Hoắc gia của thành Vô Cực, Hoắc Phong lại mạnh đến mức ấy.
Trong một thời gian ngắn, tin tức này bùng nổ khắp Bắc Hoang.
Rất nhiều người đều bàn luận.
Mà mọi người ở đây đều cho rằng Phù Đồ Ngạn sẽ không bỏ qua cho Hoắc Phong, thậm chí sẽ không bỏ qua cho toàn bộ thành Vô Cực.
Lại phát hiện ra, Phù Đồ Ngạn cũng không quá đắn đo, mà trực tiếp rời đi.
Khiến cho ai nấy đều trầm trồ than lạ.
…
Chín phi cầm thần dị kéo một khung liễn xa xa xỉ kéo ngang hư không.
“Thật sự không thể điều động sức mạnh gia tộc chèn ép thành Vô Cực kia sao?”
Trong liễn xa, sắc mặt Phù Đồ Ngạn âm trầm tối thui.
Có thể nói, ước chiến với Hoắc Phong làm gã mất hết mặt mũi rồi
Vị lão giả áo đen bên cạnh nói: “Ngạn thiếu gia, ngươi cũng rõ cục diện hiện giờ đó.”
“Trước đó Hồng thiếu gia đã bị khuất nhục chém giết trong trận chiến giữa thiên kiêu hai giới, mạch Đạo Trí chúng ta đã hứng đủ chỉ trích rồi.”
“Bây giờ làm sao có thể vì một câu của Ngạn thiếu gia người mà trong tộc liền phái người tới thành Vô Cực chứ?”
“Mà khi cánh cửa tiến vào Huyền Hoàng vũ trụ mở ra, trong tộc không thể loạn được.”
“Ngoài ra, Ngạn thiếu gia đừng quên, Huyền Hoàng cổ lộ sắp mở ra rồi.”
“Với toàn bộ Huyền Hoàng vũ trụ, đây chính là đại sự.”
“Nếu Ngạn thiếu gia có thể lấy được thành tựu trong Huyền Hoàng cổ lộ, vậy mạch chúng ta sẽ có được nhiều quyền lợi hơn.”
Nghe lão giả nói đen nói vậy.
Phù Đồ Ngạn trầm ngâm.
Huyền Hoàng cổ lộ chính là một thịnh sự của chín đại vực.
Với thiên kiêu Huyền Hoàng vũ trụ, có thể nói đây là một trong những cơ duyên lớn nhất.
Lại thêm sinh linh bên ngoài sắp xâm nhập.
Chắc hẳn lúc này Huyền Hoàng cổ lộ mở ra nhất định có ý nghĩa đặc biệt.
Có thể nói, đây chắc chắn là một lần thịnh hội của thiên kiêu chín đại vực.
Ai có thể dương danh trên Huyền Hoàng cổ lộ, người đó có tư cách tranh đoạt khí vận thiên mệnh của Huyền Hoàng vũ trụ.
Phù Đồ Ngạn chưa từng nghĩ mình sẽ lấy được thành tựu gì trong Huyền Hoàng cổ lộ.
Nhưng việc này có đơn giản vậy sao?
Cổ lộ kia hội tụ vô tận thiên kiêu của Huyền Hoàng vũ trụ đấy.
Mặc dù gã là thiên kiêu Thánh tộc, nhưng nói thực, thực lực không được tính là hạng trên, càng không thể sánh được với vị đường huynh Phù Đồ Hồng kia của gã.
Thực lực có chừng ấy, làm sao đi tranh được?
Phù Đồ Ngạn nghĩ tới đây lại càng bực bội.
Đúng lúc này.
Chẳng hiểu sao hình như trong lòng gã như có cảm ứng với cõi u minh.
Như có một loại xúc động nào đó.
“Dừng xe.”
Phù Đồ Ngạn bỗng nhiên nói.
“Ngạn thiếu gia, sao vậy?”
Lão giả áo đen nghi hoặc hỏi.
Phù Đồ Ngạn không giải thích gì, bước ra ngoài liễn xa, bay thật nhanh.
“Ngươi đừng đến đây.”
Phù Đồ Ngạn nói xong, vút không mà đi.