Chương 2326: Bị trục xuất ra khỏi Mục Huyền Cổ Lộ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau một phen giảng đạo, tất cả các tộc nhân trẻ tuổi của Mục Thiên Thánh Tộc đang ở đây đều có cảm giác như sáng tỏ thông suốt.
Bọn họ dồn dập chắp tay nói với nam tử trẻ tuổi:
“Thiếu chủ không hổ là tồn tại thiên tư yêu nghiệt nhất Mục Thiên Thánh Tộc ta.”
“Không sai, chiêu thức thần thông phức tạp như vậy, nhưng với Mục Huyền thiếu chủ mà nói lại đơn giản như thế.”
Rất nhiều tộc nhân ở đây đều lộ ra vẻ khâm phục.
Cộng thêm một số nữ tử của Mục Thiên Thánh Tộc, ánh mắt nhìn về nam tử trẻ tuổi này cũng có vẻ long lanh khác thường.
Vị nam tử trẻ tuổi này chính là thiếu chủ của Mục Thiên Thánh Tộc: Mục Huyền.
Lúc này, một vị thiên kiêu của Mục Thiên Thánh Tộc dường như nghĩ tới điều gì, mới lên tiếng:
“Nhớ ngày đó, thiếu chủ đại nhân tuyệt đối có thể vượt lên hạng nhất trong Huyền Hoàng Cổ Lộ, chẳng qua là…”
Tất cả tộc nhân đang có mặt ở đây nghe được lời của vị thiên kiêu này, ai nấy đều trầm mặc, trong mắt lộ ra một tia không cam lòng.
Vị thiếu chủ này của bọn họ vốn đã từng đi qua Huyền Hoàng Cổ Lộ, nhưng cuối cùng lại mất đi tư cách, bị trục xuất ra.
Bọn họ luôn cho rằng ở giữa chắc chắn có mờ ám, Mục Huyền là bị đối xử bất công.
Còn Mục Huyền ở trên đài thì chỉ cười cười, hình như cũng không phải đặc biệt để tâm.
Nhưng trong mắt hắn ta lại thoáng lóe lên một tia sáng:
“Lần này hình như Huyền Hoàng Cổ Lộ lại sắp sửa mở ra rồi, thật là khiến cho người ta mong chờ…”
Hiện tại có thể nói Mục Huyền là thiên kiêu yêu nghiệt nhất của Mục Thiên Thánh Tộc.
Hắn ta cũng đã từng đi qua Huyền Hoàng Cổ Lộ, đồng thời được Mục Thiên Thánh Tộc kỳ vọng rất cao.
Nhưng cuối cùng, kết cục của Mục Huyền lại là bị đuổi ra khỏi Huyền Hoàng Cổ Lộ.
Điều này khiến cho tộc nhân của Mục Thiên Thánh Tộc rất khó hiểu.
Nếu như đổi lại là trước đó, ở thời điểm Mục Thiên Thánh Tộc hùng mạnh nhất thì bọn họ chắc chắn sẽ đi đòi lại công đạo một phen.
Thế nhưng bây giờ Mục Thiên Thánh Tộc đã sớm không còn là đệ nhất Ngũ Đại Thánh Tộc trước đó nữa.
Vậy cho nên cho dù có phải chịu thiệt thòi như vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn, nghiến nát răng nuốt xuống bụng.
Còn bản thân Huyền Mục ngược lại không đến nỗi quá mức nhục chí.
Bởi vì lần đó ở Huyền Hoàng Cổ Lộ, hắn ta cũng không phải không có thu hoạch.
Thậm chí thu hoạch của hắn ta còn rất lớn nữa là.
“Không biết bây giờ nàng ấy ra sao rồi.”
“Lần này nếu như Huyền Hoàng Cổ Lộ mở ra thì chắc nàng ấy cũng sẽ tham gia nhỉ…”
Trong đầu Mục Huyền phác họa ra một nữ tử vận váy dài màu xanh nhạt, khóe mắt có một nốt ruồi lệ yêu kiều, tay cầm trường kiếm.
Ban đầu, do một cơ duyên nhỏ nên vị nữ tử kia đã ra tay đánh nhau với hắn ta, còn liên tục đuổi giết hắn ta.
Mãi cho đến về sau, hai người không đánh nhau thì không quen biết, bọn họ ngược lại đã trở thành đồng minh vững chắc nhất.
Cho đến cuối cùng, hắn ta bị người hãm hại, bị người ta ép phải bị trục xuất ra khỏi Huyền Hoàng Cổ Lộ.
Từ đầu đến cuối, vị nữ tử ấy đều kiên quyết đứng về phía hắn ta.
Mục Huyền nghĩ tới đây, trong con ngươi hiện lên một chút vẻ dịu dàng.
Tuy trước lúc hắn ta và nữ tử kia bầu bạn đi tới trên Huyền Hoàng Cổ Lộ không hề có bất kỳ biểu đạt tình cảm gì. Nhưng kỳ thật trong lòng đều rõ ràng.
Nữ tử kia lạnh lùng trong trẻo tựa sương, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tựa một ngọn núi băng ấy vĩnh viễn đều sẽ không có quá nhiều biểu đạt cảm xúc.
Nhưng lúc hắn ta bị trục xuất ra khỏi Huyền Hoàng Cổ Lộ, trên gương mặt của nữ tử kia đã xuất hiện vẻ tức giận hiếm có.
Chỉ riêng một điểm này thôi đã đủ để chứng minh Mục Huyền ở trong lòng nàng cũng không phải chỉ là đồng đội kết minh mà thôi.
Mục Huyền mỉm cười, chắc có lẽ lần này Huyền Hoàng Cổ Lộ mở ra, nàng cũng sẽ đi thôi.
Đến lúc đó, Mục Huyền chỉ cần bày tỏ chân tình của mình là được.
Ngoài ra…
“Còn cả những kẻ đã hãm hại ta, ta chắc chắn đều không bỏ qua…”
Mục Huyền lạnh lùng nhủ thầm trong bụng.
Sau khi luận đạo kết thúc, Mục Huyền cũng một mình rời khỏi ngôi sao tổ.
Nhưng chỉ mấy canh giờ, hắn ta đã đi vào trong một mảnh tinh vực linh khí vô cùng nồng đậm.
Mảnh linh vực này là Mục Huyền bất ngờ tìm ra.
Hắn ta phát hiện, mảnh linh vực này bị ảo cảnh bao phủ quanh năm.
Người bình thường không để ý thì thật đúng là không phát hiện ra được.
Hơn nữa mảnh tinh vực này đặc biệt ở chỗ, ở trên một ngôi sao cổ trong đó còn có một cái Huyền Hoàng địa mạch hiếm thấy.
Đây chính là một trong những bảo địa linh khí nồng đậm nhất vũ trụ Huyền Hoàng.
Chẳng qua, nghĩ đến bản thân Thiên Nguyên Vực đã có tài nguyên màu mỡ, linh khí sung túc, có thể uẩn dưỡng ra Huyền Hoàng địa mạch cũng không phải điều khó lý giải.
Có điều, thứ khiến cho Mục Huyền để ý cũng không phải là bản thân Huyền Hoàng địa mạch, bởi vì Huyền Hoàng địa mạch ở chỗ này đã gần như khô kiệt rồi.
Về phần nguyên nhân cạn kiệt…
Mục Huyền nhếch môi, lộ ra một nụ cười bình thản.
Hắn ta đáp lên trên một ngôi sao cổ, đi vào trong Huyền Hoàng địa mạch.
Tuy khu địa mạch này đã gần như cạn kiệt, nhưng vẫn như cũ có linh khí nồng hậu đang bao phủ, tựa như sương mù mênh mông.
Mục Huyền tiếp tục đi sâu vào.
Cuối cùng, Mục Huyền đi tới chỗ sâu nhất Huyền Hoàng địa mạch.
Nơi này giống như một cái không gian khổng lồ ở dưới lòng đất.
Mà ở trong đó, giữa sương mù mênh mông, thấp thoáng có thể nhìn thấy một khối Tiên nguyên đặc biệt khổng lồ, có hình dáng nửa trong suốt.
Ở trong Tiên nguyên lại đang phong ấn bảo tồn một bóng người.
Đó là một vị bạch y nữ tử tóc đen như mực, da trắng nõn nà, da như băng xương như ngọc, có một loại cảm nhận về vẻ đẹp tự nhiên, tựa như một khối ngọc xinh đẹp hoàn mỹ.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần giống như tiên, nhan sắc xinh đẹp có một không hai. Tóc đen như mây, mặt tựa trăng sáng.
Vóc người mảnh khảnh, cần cổ thanh tú, bộ ngực đầy đặn, eo thon nhỏ nhắn.
Vẻ đẹp hoàn mỹ không cách nào diễn tả!
Cho dù Mục Huyền đã từng ngắm qua rất nhiều lần nhưng vẫn như cũ bị vẻ đẹp của nữ tử làm rung động đến mức ngây ngẩn.
Đây không giống như là nữ tử hồng trần ở trong thế gian, mà là nữ tử duy nhất còn sót lại, không nhuốm bụi trần.