Chương 2327: Huyền Hoàng địa mạch, nữ tử tuyệt thế được phong ấn bảo tồn
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Núi Diểu Cô Xạ, có thần nhân ngụ ở đây, da thịt tựa băng tuyết, thướt tha tựa trinh nữ…”
Mục Huyền không nhịn được lẩm bẩm.
Hắn ta là thiếu chủ của Mục Thiên Thánh Tộc, nữ tử đã từng gặp qua không thể đếm xuể. Còn có vị nữ tử đã gặp ở Huyền Hoàng Cổ Lộ trước đó nữa.
Nàng đã có thể xưng là xinh đẹp tuyệt trần, đã khắc sâu ấn tượng ở trong lòng Mục Huyền.
Nhưng nàng vẫn như cũ kém hơn vị nữ tử bị phong ấn bảo tồn ở trong Tiên nguyên này ba phần Tiên khí.
“Tiên Tử tiền bối, ta lại tới rồi.” Mục Huyền tự nhủ.
Hắn ta cũng không biết thân phận của vị Tiên Tử ở trong Tiên nguyên này.
Nhưng hắn ta cũng chưa từng kể cho bất kỳ ai.
Đây là bí mật của riêng hắn ta.
Mục Huyền biết, linh khí ở khu Huyền Hoàng địa mạch này đều đã bị vị Tiên Tử này hấp thu.
Nhưng ở trong quá khứ, thỉnh thoảng vẫn có người từ dưới thấp đào ra Tiên nguyên, phát hiện có mỹ nhân cổ đại bị phong ấn bảo tồn ở bên trong.
Thế nên đây cũng không phải chuyện không thể lý giải.
Mục Huyền cũng sẽ không tùy tiện đụng vào khối Tiên nguyên này, hắn ta rất sợ sẽ xảy ra biến cố gì đó.
Nhưng hắn ta đã tập thành thói quen, vừa có thời gian là sẽ đi tới chỗ này tu luyện.
Như thể có Tiên Tử bầu bạn thì hắn ta sẽ tu luyện trôi chảy hơn một chút.
Mà bây giờ, Mục Huyền cũng đang xếp bằng ngồi ở dưới đất, bắt đầu tu luyện.
Mặc dù Huyền Hoàng địa mạch nơi này đã gần như khô kiệt, nhưng linh khí sơ sơ vẫn đậm đặc hơn ở ngoại giới, là một khu bảo địa thích hợp để tu luyện.
Theo tu luyện của Mục Huyền, trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn thấy ở mi tâm có một cái dấu ấn hoa văn màu vàng kim lúc ẩn lúc hiện.
Dấu ấn hoa văn kia trông có vẻ rất cổ xưa huyền ảo.
Hơn nữa đây cũng là thu hoạch lớn nhất của Mục Huyền ở trong Huyền Hoàng Cổ Lộ.
Theo hắn ta nhắm mắt ngồi xếp bằng, ở trong thức hải của hắn ta xuất hiện một bóng người màu vàng.
Cho dù Mục Huyền tu luyện bất kỳ công pháp thần thông gì thì bóng người màu vàng này đều có thể diễn luyện ra một cách hoàn mỹ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao những tộc nhân của Mục Thiên Thánh Tộc trước đó đều thán phục Mục Huyền. Bởi vì bất kỳ công pháp thần thông phức tạp gì hắn ta đều có thể thấu hiểu thông suốt, biến nó thành đơn giản.
Cái này ngoài thiên tư tuyệt thế của bản thân Mục Huyền ra, còn có tác dụng của bóng người màu vàng này.
Mục Huyền cũng không rõ nguồn gốc của hoa văn màu vàng kim cổ xưa ở mi tâm hắn ta.
Nhưng hắn ta biết rõ, đây nhất định là do mình đã nắm giữ vận khí của vũ trụ Huyền Hoàng.
Vậy nên Mục Huyền rất có lòng tin về lần Huyền Hoàng Cổ Lộ mở ra này.
Có lẽ nào hắn ta chính là người mà số trời đã định ở trong truyền thuyết, sẽ kế thừa vũ trụ Huyền Hoàng đó chăng?
Ngay lúc Mục Huyền chuẩn bị bắt đầu tu luyện thì đột nhiên, cả Huyền Hoàng địa mạch lại bắt đầu rung chuyển.
Linh khí bên trong địa mạch giống như trăm sông hợp thành biển, mãnh liệt cuốn về phía mỹ nhân tuyệt thế bị phong ấn bảo tồn ở trong Tiên nguyên.
“Đây là…”
Mục Huyền hít vào một hơi, ánh mắt kích động.
Ở trong mắt hắn ta, mặt ngoài của khối Tiên nguyên nửa trong suốt kia có đầy những vết rạn nứt.
Chợt, toàn bộ Tiên nguyên giống như đồ sứ rạn nứt bể nát.
Đi kèm với tiếng động phảng phất như miểng thủy tinh nứt vỡ, một bóng dáng mang phong thái tiên tử xinh đẹp vô song bắt đầu từ từ khôi phục lại sức sống.
Giờ phút này, Mục Huyền nín thở.
Đầu óc trống rỗng, dường như đã quên đi tất cả.
Trong mắt chỉ còn lại vẻ đẹp khiến cho người ta phải hít thở không thông đó!
Khó mà hình dung được tâm trạng của Mục Huyền vào giờ phút này.
Hắn ta cảm giác như là đã gặp được cảnh quang đẹp nhất ở trên thế giới.
Vị nữ tử xinh đẹp hoàn mỹ bị phong ấn bảo tồn ở trong Tiên nguyên đó vốn đã giống như trích tiên ở trong tranh, giờ phút này lại phảng phất như nhân vật tuyệt mỹ chỉ có ở trong tranh mà thôi.
Nhưng nàng lại sống sờ sờ từ trong tranh bước ra, biến thành người tồn tại chân thật.
Đùi ngọc thon dài trắng như tuyết di chuyển, váy trắng tinh khôi vén lên.
Mái tóc đen nhánh như thác nước xõa ra, tùy ý rối tung trên vai thơm.
Trên người nữ tử này dường như chỉ có trắng và đen.
Váy trắng, da trắng như tuyết, con ngươi đen như Diệu Thạch và mái tóc đen như mực.
Không có bất kỳ trang sức dư thừa gì.
Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công.
Nhưng hết lần này tới lần khác trong vẻ tự nhiên này lại có một loại cảm giác tiên khí bồng bềnh, tựa như tiên nữ giáng trần, khiến cho người ta không nhịn được cảm thấy tự ti mặc cảm.
Cho dù là vị thiếu chủ Thánh Tộc Mục Huyền này, giờ phút này hắn ta đúng là cũng có cảm giác kiểu như ngưỡng vọng tiên nữ giáng trần.
Vị nữ tử váy trắng tóc đen này cứ như là vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng dài.
Đôi mắt đẹp hơi có vẻ mông lung rơi vào trên người Mục Huyền.
Sau khi Mục Huyền nhìn rõ khuôn mặt này, lại càng có chút nín thở.
Mặt mày như họa, tinh xảo đến nỗi không cách nào hình dung.
“Vãn bối Mục Huyền, bái kiến Tiên Tử tiền bối.”
Mục Huyền cưỡng ép nén nhịp tim đang đập dữ dội xuống, lên tiếng.
Hắn ta cũng không muốn mạo phạm vị Tiên Tử tiền bối này.
Hơn nữa, với tu vi của Mục Huyền, hắn ta có thể cảm giác được.
Vị Tiên Tử tiền bối này, ngoài thời gian phong ấn bảo tồn ra thì tuổi tác chắc chắn không quá lớn.
Chỉ là khí tức tu vi lại sâu không lường được.
Ít nhất thì bây giờ hắn ta dám chắc không phải là đối thủ.
“Mục Huyền…”
Nữ tử lẩm bẩm một câu.
“Xin hỏi phương danh của Tiên Tử tiền bối…” Mục Huyền âm thầm lấy can đảm.
Nữ tử dừng lại một chút rồi mới đáp: “Ta tên Anh Lạc.”
“Anh Lạc tiền bối…”
Mục Huyền hơi thất thần.
Không chỉ người đẹp mà tên còn nghe êm tai như thế.
“Xem ra ta đã quên mất rất nhiều.”
Nữ tử tên là Anh Lạc khẽ lắc đầu, ánh mắt mông lung.
Mục Huyền nhìn Anh Lạc.
Không thể không nói, chỉ cần là nam tử thì chắc chắn đều rất muốn có quan hệ tốt với thiếu nữ ở trước mặt.
Cho dù chỉ là ở cùng một nơi với nàng thì cũng đã là một loại hưởng thụ tối cao rồi.
Hơn nữa trong lòng Mục Huyền biết, sau khi hấp thu năng lượng của Huyền Hoàng địa mạch xong, thiên tư thực lực của vị nữ tử này nhất định rất kinh khủng.
Nếu như hắn ta có thể kết bằng hữu với nàng thì tuyệt đối không hề bất lợi cho mình.