Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2328 - Chương 2328 - Sự Chủ Động Của Đông Phương Khinh Vũ

Chương 2328 - Sự chủ động của Đông Phương Khinh Vũ
Chương 2328 - Sự chủ động của Đông Phương Khinh Vũ

Chương 2328: Sự chủ động của Đông Phương Khinh Vũ

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Anh Lạc muốn nhanh chóng rời khỏi khu Huyền Hoàng địa mạch này.

Mục Huyền nhìn theo đường cong bóng bưng tuyệt đẹp kia, âm thầm cắn răng, đột nhiên lên tiếng hỏi:

“Anh Lạc tiền bối có thể làm sư tôn của vãn bối được không?”

Tuy lời này có chút đột ngột, nhưng Mục Huyền lại không muốn cứ thế cắt đứt liên lạc với Anh Lạc.

Hắn ta có linh cảm, trong tương lai Anh Lạc tuyệt đối có thể trở thành trợ lực của hắn ta.

“Hửm, vì sao?”

Anh Lạc hơi nhíu mày, có vẻ hơi thắc mắc.

“Bởi vì… bởi vì Anh Lạc tiền bối rất mạnh. Hơn nữa nếu như tiền bối tạm thời chưa thể nhớ ra quá khứ, vậy thì không bằng tạm thời ở lại Mục Thiên Thánh Tộc đi.” Mục Huyền ngỏ ý.

Anh Lạc hơi nghiêng đầu.

Động tác nhỏ đơn giản này lại khiến cho vị trích tiên tử tiên khí phiêu bồng này nhiều thêm mấy phần sức sống thuộc về con người.

“Cũng được.”

Anh Lạc thản nhiên đáp.

Mục Huyền lộ rõ vẻ mừng rỡ.

Hắn ta có một loại dự cảm rằng sau này Anh Lạc sẽ là trợ lực lớn nhất của hắn ta.

Mục Huyền cũng kể một số tình huống cho Anh Lạc. Ví dụ như chuyện Huyền Hoàng Cổ Lộ sắp sửa mở ra.

“Có thật không, ta ngược lại cũng có chút hứng thú.”

Tuy vẻ mặt Anh Lạc bình tĩnh nhưng chỗ sâu trong đôi mắt đẹp lại hơi lóe lên.

“Lần này ở Huyền Hoàng Cổ Lộ có sư tôn làm bạn, chắc chắn sẽ có thể đi đến cuối Cổ Lộ.”

Mục Huyền cười nói.

Thực lực của Anh Lạc sâu không lường được, hơn nữa tuổi tác chắc chắn không tính là lớn, nằm trong quy tắc của Huyền Hoàng Cổ Lộ.

Có Anh Lạc ở bên cạnh thì hắn ta càng chắc ăn có thể đi đến cuối Cổ Lộ hơn.

Ngay lúc cả vũ trụ Huyền Hoàng vẫn đang vì Huyền Hoàng Cổ Lộ sắp sửa xuất hiện mà xôn xao.

Ở bên ngoài vũ trụ Huyền Hoàng, tại một bên thế giới hỗn loạn khác đã có một số binh mã của bát đại đế tộc lục tục ngo ngoe, bắt đầu tụ họp tập trung lại.

Mặc dù vẫn còn cách một khoảng thời gian trước khi không gian thế giới hỗn loạn hoàn toàn ổn định, nhưng bát đại đế tộc đã chuẩn bị kỹ càng rồi.

Trong một chiếc lâu thuyền xa xỉ đèn đuốc sáng trưng, một đám thiên kiêu đang ngồi xếp bằng luận đạo.

Công tử trẻ tuổi đứng đầu ngồi ở trên, bạch y không nhiễm bụi, mặt mũi anh tuấn vô song, đương nhiên là Quân Tiêu Dao.

Mà ở bên cạnh cũng đang có rất nhiều thiên kiêu đế tộc ngồi xuống: Vân Ngọc Sênh, Vân Thanh Lâm, Đạm Đài Thanh Tuyền, Đạm Đài Minh Châu, Cổ Kình Thiên…

Không chỉ có đế tộc Vân thị, đế tộc Đạm Đài, đế tộc Cổ Thần mà một số thiên kiêu của những đế tộc còn lại cũng mộ danh tiếng mà đến.

Trong đó có một bóng dáng vô cùng xinh đẹp uyển chuyển, vóc người nóng bỏng như lửa, có sa đỏ che mặt, rất thu hút ánh nhìn.

Hiển nhiên là Đông Phương Khinh Vũ của đế tộc Đông Phương.

Từ trước đến nay nữ tử của đế tộc Đông Phương luôn luôn cao ngạo, cực kỳ coi thường nam tử, cho rằng nam nhân thì nên thuần phục nữ nhân.

Nhưng lần đầu tiên, đường đường là nhị tiểu thư của đế tộc Đông Phương lại vô cùng sùng bái Quân Tiêu Dao.

Cho dù là đang lúc luận đạo, ánh mắt quyến rũ của Đông Phương Khinh Vũ cho tới bây giờ đều chưa từng rời khỏi người Quân Tiêu Dao.

Điều này khiến cho một số thiên kiêu đế tộc đang có mặt ở nơi này có chút cảm thán lẫn hâm mộ.

Mặc dù thân phận bọn họ đều rất bất phàm, càng không thiếu nữ nhân.

Chẳng qua nữ tử của đế tộc Đông Phương thật sự không đơn giản.

Tuy rằng có một ít nam tử được nữ tử của đế tộc Đông Phương nhìn trúng nhưng địa vị chắc chắn cũng không cao hơn chỗ nào.

Sau khi luận đạo kết thúc, một vài thiên kiêu ở đây cũng chắp tay gửi lời cảm tạ tới Quân Tiêu Dao rồi rời đi.

Nhưng Đông Phương Khinh Vũ lại giống như không hề có ý định rời đi.

“Khinh Vũ cô nương, có phải vẫn còn có thắc mắc gì về buổi luận đạo mới vừa rồi hay không?”

Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng mỉm cười hỏi.

Đông Phương Khinh Vũ khẽ cười, đi đến gần Quân Tiêu Dao nói: “Đúng vậy, Khinh Vũ còn có một số thứ không hiểu rõ.”

Mà ở bên này, Vân Ngọc Sênh và Đạm Đài Thanh Tuyền đều không có rời đi.

Quân Tiêu Dao nhìn thoáng qua, lên tiếng: “Mọi người đi trước đi.”

“Được.”

Tuy Vân Ngọc Sênh có lòng cảnh giác với Đông Phương Khinh Vũ nhưng nàng vẫn nghe lời Quân Tiêu Dao.

Đạm Đài Thanh Tuyền cắn nhẹ đôi môi.

Nàng tin tưởng Quân Tiêu Dao không phải người dễ dàng bị mê hoặc như vậy.

Dù sao lúc trước nàng đã từng một mình mở tiệc chiêu đãi Quân Tiêu Dao rồi say rượu ngã ở bên người hắn, vậy mà Quân Tiêu Dao vẫn khiêm tốn như quân tử.

Tuy nàng tin tưởng Quân Tiêu Dao nhưng lại không tin tưởng Đông Phương Khinh Vũ.

Nàng ta giống như là một con hồ ly quyến rũ vậy.

Sau khi hai nữ tử rời đi rồi, trong lầu các lâu thuyền chỉ còn lại có Quân Tiêu Dao và Đông Phương Khinh Vũ.

Chỉ thấy một tay Đông Phương Khinh Vũ cầm bầu rượu, một tay cầm chung rượu. Nàng ta lại dứt khoát ngồi thẳng xuống bên cạnh Quân Tiêu Dao.

“Khinh Vũ cô nương, ngươi đây là…” Quân Tiêu Dao lên tiếng.

“Vân Tiêu thiếu chủ, lẽ nào không tiếp người ta uống một chung được sao?”

Đông Phương Khinh Vũ dùng giọng quyến rũ nói.

Mặc dù trên mặt nàng ta vẫn che lụa mỏng, nhưng ánh mắt quyến rũ yêu kiều lộ ra kia lại phảng phất như có thể nhỏ ra nước.

“Ta thích uống trà, không thích uống rượu.” Quân Tiêu Dao cười nhạt đáp.

“Thế… người ta múa trợ hứng thì sao nào?”

Chỉ thấy Đông Phương Khinh Vũ thế mà lại dứt khoát nhảy múa ở ngay trước mặt Quân Tiêu Dao.

Một tay nàng ta cầm chặt chung rượu, dáng người xinh đẹp uốn éo.

Sao đó nàng ra ngước cái cổ trắng như ngọc lên, nhẹ nhàng vén một góc mạng che mặt, uống một hơi hết rượu trong chung.

Dịch thể rượu trong suốt xuôi theo cần cổ trắng nõn dịch chuyển đến xương quai xanh.

Vẻ mê hoặc này, bút mực khó mà diễn tả được.

Cộng thêm lúc múa, cổ tay trắng và lục lạc trên mắt cá chân đều phát ra tiếng vang thanh thúy, càng thêm mê hoặc tâm trí con người.

Có thể nói, nếu như đổi lại là những thiên kiêu thì sẽ nháy mắt đắm chìm vào trong dáng múa xinh đẹp hoàn mỹ này ngay.

Nhưng Quân Tiêu Dao lại chỉ hờ hững quan sát, đang thưởng thức.

Dáng múa này đúng là mê hoặc lòng người, nhưng nếu nói có thể mê hoặc được hắn thì vẫn còn kém quá xa.

Đúng lúc này, Đông Phương Khinh Vũ như thể vô tình trật cổ chân một phát, nhào thẳng tới phía trước, đâm đầu vào trong ngực Quân Tiêu Dao…

Bình Luận (0)
Comment