Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2329 - Chương 2329 - Để Lộ Mạng Che Mặt

Chương 2329 - Để lộ mạng che mặt
Chương 2329 - Để lộ mạng che mặt

Chương 2329: Để lộ mạng che mặt

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thân thể mềm mại ấm áp, nhu nhược không xương, cách quần lụa mỏng cũng có thể cảm nhận được loại trơn mềm đó.

Quân Tiêu Dao ngồi ôm nhưng không loạn, cười nhạt một tiếng nói:

“Không hổ lấy Khinh Vũ làm tên, dáng múa này đúng là khiến cho người ta phải thán phục.”

“Vân Tiêu thiếu chủ có thích không?”

Đông Phương Khinh Vũ phả ra hơi thở thơm như hoa lan.

Có thể nói, bất luận là nam tử nào đều không chịu được loại khiêu khích này. Chớ đừng nói chi đến thân phận của Đông Phương Khinh Vũ còn có khả năng gợi cho người ta một loại cảm giác chinh phục trước nay chưa từng có.

Không thấy ngay cả nữ tử của đế tộc Đông Phương cũng muốn chủ động sa vào lòng sao?

Đây chính là đãi ngộ mà tất cả tu sĩ phái nam cầu còn không được cơ đấy.

“Khinh Vũ cô nương, ta biết đế tộc Đông Phương các ngươi đã quen khinh thường nam tử. Ngươi làm như vậy không phải là tự khiến bản thân mình chịu ấm ức sao?”

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn hờ hững như cũ, không vì thân thể mềm mại thơm ngát như ngọc ở trong ngực mà có bất kỳ dao động cảm xúc gì.

Đông Phương Khinh Vũ hơi ngẩn ra.

Đúng thế, lúc vừa mới bắt đầu, mục đích duy nhất của nàng ta chính là tìm một minh hữu có thể chống lại Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Nhưng sau khi Đông Phương Khinh Vũ thực sự nhìn thấy tướng mạo, thiên phú, thực lực, cách nói chuyện và khí chất của Quân Tiêu Dao rồi. Nàng ta cảm thấy, đừng nói đồng minh, nếu như một vị nam tử tuyệt vời thế này có thể trở thành phu quân của mình thì đúng là thích hợp không gì bằng.

Nữ tử của đế tộc Đông Phương luôn luôn cao ngạo, coi thường nam tử nhưng cũng phân chia tình huống.

Điều kiện tiên quyết là không có đụng trúng thể loại nam tử khiến cho các nàng phải sợ hãi thán phục đó.

Nhưng trùng hợp, Quân Tiêu Dao lại chính là một vị công tử tuyệt thế như vậy.

“Nếu như có thể có được lòng của Vân Tiêu thiếu chủ, với Khinh Vũ mà nói, sao mà là ấm ức được chứ?”

Đông Phương Khinh Vũ nói xong.

Một khắc sau, nàng ta đã làm ra một cử chỉ khiến cho người ta giật mình.

Chỉ thấy Đông Phương Khinh Vũ cứ thế giơ tay ngọc lên, mở mạng sa đỏ đang che ở trên mặt ra, lộ ra một gương mặt xinh đẹp yêu kiều, nhan sắc xinh đẹp vô song.

“Khinh Vũ cô nương, ngươi…”

Quân Tiêu Dao nhíu mày, có chút ngạc nhiên.

Hắn cũng biết được một chút tập tục của đế tộc Đông Phương.

Với nữ tử của đế tộc Đông Phương mà nói, nam tử không có tư cách nhìn thấy mặt mũi các nàng.

Hơn nữa vạch khăn che mặt còn là một chuyện có ý nghĩa đặc biệt.

“Chắc là Vân Tiêu thiếu chủ đã biết tập tục của đế tộc Đông Phương chúng ta rồi. Nếu như đồng ý để cho nam tử nhìn thấy mặt mình, thế thì sẽ đại biểu cho…” Đông Phương Khinh Vũ nói đến đây, gương mặt xinh đẹp đột nhiên xuất hiện một vệt đỏ ửng.

“Đồng ý cùng nhau sinh ra đời sau đúng không?”

Quân Tiêu Dao lên tiếng bổ sung.

Đông Phương Khinh Vũ cắn môi hờn dỗi.

“Được rồi, Khinh Vũ cô nương, trò đùa mở xong hết rồi, nói ra ý đồ của ngươi đi.” Quân Tiêu Dao nói.

“Vân Tiêu thiếu chủ, ý của ngươi đây là…”

Đông Phương Khinh Vũ hơi sững sờ.

“Bổn thiếu chủ thích nói thẳng, đi thẳng vào vấn đề, thế nên không cần phải giấu diếm đâu.”

Quân Tiêu Dao nói.

Đông Phương Khinh Vũ nghe vậy, lại lần nữa cắn môi đỏ mọng, có vẻ hơi do dự.

Sau đó nàng ta đúng là bắt đầu cởi bỏ y phục, lộ ra bả vai trắng như tuyết.

“Ngươi làm cái gì vậy?”

Quân Tiêu Dao ngỡ ngàng.

Đông Phương Khinh Vũ ngước đôi mắt quyến rũ lên, nhìn Quân Tiêu Dao một lát rồi nói:

“Không phải Vân Tiêu thiếu chủ đã nói đó sao, nói thẳng, đi thẳng vào vấn đề…”

“Ta có ý này ư?”

Ngay cả Quân Tiêu Dao, trên trán cũng hiện ra vạch đen.

“Lẽ nào không phải là ý này à?”

Đông Phương Khinh Vũ hỏi.

“Bộ dáng vẻ của bổn thiếu chủ trông giống như rất tùy tiện sao?”

Quân Tiêu Dao hỏi ngược lại.

“Không phải rất tùy tiện, nhưng có vẻ như hơi phong lưu.” Đông Phương Khinh Vũ đáp đúng sự thật.

Quân Tiêu Dao: “…”

Hắn trông giống nam nhân cặn bã thế ư?

Không thể nào?

“Khụ… được rồi, có lẽ là chuyện liên quan đến vị Đông Tôn đó.”

Quân Tiêu Dao nghiêm mặt nói.

Đông Tôn, Tây Phật, Nam Đạo, Bắc Nho, Trung Thánh.

Năm vị thiên kiêu vương giả nay đã chết mất hai vị.

Nam Đạo là người của Tam Thanh đạo môn.

Trung Thánh là vương giả phong tồn của đế tộc Hạ Hầu.

Còn Đông Tôn tất nhiên chính là vị đại tiểu thư của đế tộc Đông Phương đó.

Tất nhiên nàng ta còn có một cái biệt hiệu khiến cho người khác chỉ nghe thôi đã sởn tóc gáy: Huyết công chúa!

Nghe qua biệt hiệu thì cũng đoán biết được dường như không phải người tốt lành gì.

“Xem ra Vân Tiêu thiếu chủ có chút hiểu biết về đế tộc Đông Phương chúng ta.”

Đông Phương Khinh Vũ nói.

“Không tính là biết rõ, chỉ là danh tiếng của vị Huyết công chúa ấy quá nổi tiếng thôi.”

Quân Tiêu Dao đáp lời.

Nhưng lúc này, vành mắt Đông Phương Khinh Vũ lại phiếm đỏ, đầy cảm giác khổ sở bất đắc dĩ:

“Thiếu chủ đại nhân, ngươi có biết cái loại cảm giác sợ hãi, mỗi thời mỗi khắc đều phải lo lắng cho tính mạng đó hay không?”

“Đông Phương Ngạo Nguyệt…ả cơ bản cũng không phải là một con người, mà là một con quỷ. Ngay cả đường đệ bà con xa có quan hệ máu mủ với mình mà ả còn thẳng thừng giết chết, hơn nữa còn tự tay moi mười ngàn xương của hắn ra. Thậm chí ngay cả mẫu thân của hắn cũng giết chung luôn.”

Mắt Quân Tiêu Dao lộ vẻ kinh dị.

Hắn ngược lại chưa từng nghe nói những chuyện này.

Đương nhiên là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đế tộc Đông Phương cũng không có khả năng đi tuyên truyền loại chuyện này.

Nhưng mà…

Moi xương của người thân mình, sao có cảm giác…trong đó có mùi gì ấy nhỉ?

Nhưng dựa theo tiến trình này, còn không phải là khoét xương của nam sao?

Lẽ nào là nói… vị Đông Phương Ngạo Nguyệt kia chính là hình ảnh nữ nhân vật phản diện trong truyền thuyết?

Thế này cũng hơi… có chút không ra bài theo lẽ thường nhỉ.

“Cả ngày lẫn đêm ta đều lo lắng không yên, không biết Đông Phương Ngạo Nguyệt có xuống tay với mình hay không. Dù sao bây giờ trong cả tộc, đa số đều ủng hộ ả. Nếu như cuối cùng thật sự hoàn toàn để cho Đông Phương Ngạo Nguyệt lên nắm quyền thì nói không chừng ả sẽ mang ta…”

Khóe mắt Đông Phương Khinh Vũ có nước mắt trượt xuống, khiến cho người ta vừa thấy đã yêu, hận không thể ra sức ôm nàng ta vào trong ngực mà an ủi.

Bình Luận (0)
Comment