Chương 2336: Gặp lại ở U Minh Giản
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mục Huyền về tới tòa thành trì xây trên ngôi sao của Hư Không Hải.
“Sư tôn…”
Mục Huyền đi tới bên cạnh Anh Lạc.
Anh Lạc đang khoan thai dựa vào cửa sổ, bàn tay thon trắng tinh như ngọc bưng một chến trà.
“Sao nào? Thất bại rồi sao?”
Thấy sắc mặt Mục Huyền rất tệ, Anh Lạc từ tốn hỏi.
“Không có, nhưng mà, con đã gặp một đối thủ rất mạnh…” Mục Huyền trầm giọng nói.
“A, không phải là kẻ địch mà lúc trước con nói chứ?”
Anh Lạc nhấp một ngụm trà, hỏi.
Mục Huyền lắc đầu.
“Không phải, là một thiên kiêu đến từ vùng Bắc Hoang vắng vẻ, thực lực rất mạnh…”
Mục Huyền cũng kể sơ lược lại tình huống một lần.
Anh Lạc vẫn không đổi sắc thản nhiên nói: ‘Có lẽ gã cũng là một người có khí vận, con nên điều tra cặn kẽ một chút về gã.”
“Còn nữa, có bổn sư tôn dạy bảo, con vĩnh viễn đừng bao giờ cảm thấy mình kém cỏi.”
Nghe Anh Lạc nói vậy, tâm linh Mục Huyền xúc động, ánh mắt đầy cảm động.
Mặc dù Anh Lạc luôn lạnh lùng khó gần, nhưng lại luôn lặng lẽ ủng hộ y.
Nhìn sư tôn xinh đẹp dựa vào bệ cửa sổ, tóc xanh bay bay, băng cơ ngọc cốt.
Mục Huyền không kìm nổi lòng mình nóng lên, vừa muốn nói gì đó.
Anh Lạc liền thản nhiên nói: “Được rồi, không có việc gì thì đi tu luyện đi, muốn đi tới cuối cổ lộ cũng không đơn giản đâu.”
“Vâng…”
Mục Huyền tỉnh lại, thầm thở dài một hơi.
Rốt cuộc y đang nghĩ cái gì thế? Anh Lạc chỉ là sư tôn của y mà thôi.
Nhưng mà…
Nếu nói trong lòng Mục Huyền không có tí rung động suy nghĩ nào thì không thể.
Mục Huyền rời đi rồi.
Anh Lạc ngước đôi mắt đẹp yếu ớt nhìn sâu vào trong hư không vô tận.
…
Thời gian tiếp tục chuyển dời.
Thiên kiêu Huyền Hoàng vũ trụ vẫn tiếp tục tiến lên trong cổ lộ.
Có rất nhiều thiên kiêu đẫm máu, vẫn lạc nửa đường.
Nhưng cũng có thiên kiêu như ngựa đen quật khởi, danh chấn tứ phương.
Gần đây, khiến người ta nghị luận chỉ có hai vị.
Một là Thiêu thành chủ thành Vô Cực, Hoắc Phong.
Gã như con ngựa đen vừa xuất hiện đã nhảy lên trở thành một trong những thiên kiêu chói mắt nhất trên Huyền Hoàng cổ lộ.
Một vị khác thì khá thần bí, không ai biết được thân phận của gã.
Nhưng tất cả mọi người đều gọi gã là Đại Ma Đầu.
Bởi vì thiên kiêu chết trong tay Đại Ma Đầu kia đều là bị hút khô hết một thân tinh hoa, bị tước đoạt hết thảy.
Kiểu chết này quả thực kinh khủng vô cùng.
Cũng có một số thiên kiêu muốn liên hợp lại tìm Đại Ma Đầu kia.
Nhưng không có mảy may manh mối.
Vị Đại Ma Đầu kia ẩn giấu quá sâu.
Khi các tin tức bay đầy trời.
Mục Huyền đã tới trạm tiếp theo của cổ lộ.
U Minh Giản!
Tựa như trong Hài Cốt Địa có tộc hài cốt.
Trong U Minh Giản cũng có tộc U Minh kinh khủng.
Đã từng có thật nhiều thiên kiêu táng mạng trong tay tộc U Minh.
Nhưng nghe đồn sâu trong U Minh tộc có một loại bảo bối tên là dưỡng hồn tiên thảo.
Truyền thuyết nói rằng, dù chỉ còn lại một chút tàn hồn, nhờ dưỡng hồn tiên thảo, tu sĩ có thể khôi phục lại rất nhanh.
Cho nên dưỡng hồn tiên thảo chính là bảo bối giữ mạng trong Huyền Hoàng cổ lộ.
Đương nhiên thứ này cũng trở thành mục tiêu tranh đoạt của rất nhiều thiên kiêu.
Mục Huyền cũng đi tìm.
Anh Lạc vẫn không ra tay, nàng tựa như quần chúng cổ lộ quan sát tất cả cục diện biến ảo.
Lúc này, sau khi trải qua các loại hung hiểm, Mục Huyền đã xâm nhập sâu vào trong U Minh Giản, phát hiện dưỡng hồn tiên thảo.
Tại một con đường khác, bất ngờ có một bóng người xuất hiện
“Lại là ngươi!”
Sắc mặt Mục Huyền rất đặc sắc, kiểu cực kỳ xúi quẩy.
Người vừa xuất hiện kia rõ ràng là Hoắc Phong.
Mục Huyền cũng không rõ làm sao cục diện lại thành ra thế này.
Trước kia, y dựa vào chính mình cũng có được rất nhiều cơ duyên.
Thậm chí còn có thể bất ngờ phát hiện Huyền Hoàng địa mạch chỗ Anh Lạc.
Nhưng mà.
Từ khi bước lên Huyền Hoàng cổ lộ, gặp Hoắc Phong, khí vận của y liền không thuận.
Cứ như thế Hoắc Phong này luôn xen vào đòi chia chác cơ duyên khí vận của y vậy.
Khiến cho Mục Huyền cực kỳ khó chịu trong lòng.
Thật sự là y có giấu một ít thủ đoạn.
Nhưng những thủ đoạn này đều là dùng để đối phó với Thái Hư Tiểu Thiên Vương.
Không thể dùng với Hoắc Phong.
Thì ra là Mục Huyền Thiếu chủ, chúng ta lại gặp nhau.
Trong mắt Hoắc Phong cũng có vẻ kỳ lạ, không ngờ lại đụng phải người này.
“Xem ra ngươi cũng nhất định phải lấy dưỡng hồn tiên thảo này?”
Sắc mặt Mục Huyền không tính là đẹp mắt.
“Đương nhiên rồi, thiên địa kỳ vật, người giỏi sẽ có.”
Hoắc Phong nói.
“Vậy thì đến chiến đi.”
Mục Huyền cũng biết nhiều lời vô ích.
Hai người lại đụng nhau.
Như mũi nhọn đấu với đao sắc.
Mục Huyền quả thực có chút át chủ bài, nhưng muốn để lại để đối phó với Thái Hư Tiểu Thiên Vương nên không thể dùng ở đây.
Nhưng cũng không có nghĩa y chỉ có thể kinh ngạc.
Nếu một lần thì cũng thôi đi, nhưng đây là lần thứ hai rồi đấy.
Tượng đất cũng có ba phần hỏa khí.
Mặc dù Mục Huyền không tính là hạng người kiêu căng tự ngạo.
Nhưng hiển nhiên y cũng có tôn nghiêm của mình.
“Đây là ngươi bức ta…”
Ánh mắt Mục Huyền trầm xuống.
Mi tâm của y loáng thoáng có đồ văn lạc ấn hình lão hổ màu vàng kim hiển hiện.
Trong đầu hắn, bóng người màu vàng kia lại lần nữa hiển hiện.
Nhưng lần này, bóng người kia màu vàng óng, không giúp Mục Huyền diễn luyện các loại công pháp thần thông.
Mà là mô phỏng thôi diễn, thậm chí phá giải thủ đoạn thần thông của Hoắc Phong.
Năng lực này quả thực là nghịch thiên!
Nên nhớ, đây không phải là cầm ra một môn công pháp thần thông, rồi bỏ thời gian nghiên cứu tìm cách phá giải.
Mà là phá giải trong chớp mắt.
Tưởng tượng một chút, nếu một người có thể dễ dàng phá giải bất kỳ chiêu thức thần thông nào của đối thủ chỉ trong chớp mắt.
Chẳng phải là không có kẻ địch sao?
Mà đây cũng là một trong những con át chủ bài để Mục Huyền đối phó với Thái Hư Tiểu Thiên Vương.
Thôi động năng lực này, y liền có thể phá giải đại thần thông của Tiểu Thiên Vương ngay lập tức.
Thậm chí, là cả Thái Hư Thiên Thần Thuật đặc thù của Thái Hư Thánh tộc.
Mà hiện giờ, Mục Huyền không thể không đem năng lực này ra dùng với Hoắc Phong.
Đương nhiên, năng lực nghịch thiên này không phải dễ dùng.
Cần phải tiêu hao rất nhiều sức mạnh linh hồn.
Cũng may Mục Huyền từng chuyên tu nguyên thần, cũng có thể chèo chống được một thời gian ngắn.