Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mục Huyền vừa thi triển con át chủ bài này.
Sắc mặt Hoắc Phong cũng hơi đổi một chút.
Gã cảm thấy hình như Mục Huyền đã biến thành người khác.
Chiêu chiêu thần thông đều nhắm thẳng đến chỗ thiếu sót của gã mà tấn công.
“Sao lại như vậy?”
Hoắc Phong biến sắc.
Chiêu thức thần thông của gã mặc dù không thể nói là tuyệt đối hoàn mỹ không một tì vết.
Nhưng cũng không thể bị người ta phá giải một cách dễ dàng như thế.
“Hoắc huynh, kinh ngạc sao?”
Mục Huyền mỉm cười hỏi.
Cảm giác nở mày nở mặt.
Dù sao y cũng là Thiếu chủ Thánh tộc, lại bị một thiên kiêu xuất thân từ nơi hoang vu hẻo lánh cướp đi cơ duyên, ai nghe cũng thấy khó chịu.
Hoắc Phong hơi cắn răng.
Nhưng đúng vào lúc này.
Hạt giống màu vàng kim trong cơ thể Hoắc Phong bỗng nhiên sinh ra một tia dị động.
Giữa tối tăm dường như có một đạo âm huyền ảo nào đó vang vọng bên tai Hoắc Phong.
Thậm chí, Hoắc Phong cảm thấy.
Dường như có một vị vô thượng nào đó nói nhỏ bên tai gã, mách cho gã làm thế nào để phá giải cục diện trước mắt.
“Chẳng lẽ Thần Chích trong cõi u minh biết được tình thế nguy hiểm của ta mà giúp đỡ ta sao…”
Hoắc Phong vô cùng kích động.
Chỉ sợ chính Mục Huyền cũng không nghĩ tới.
Mình có con át chủ bài.
Hoắc Phong cũng có con át chủ bài.
Oanh!
Chiêu thức của Hoắc Phong thay đổi, dẫn động phong lôi, xung quanh hư không đều rung động ra vết rách.
“Hử?”
Lúc này, đến lượt Mục Huyền biến sắc.
Sao y cứ cảm giác thực lực của Hoắc Phong này lại mạnh hơn một chút.
Không đúng…
So với nói rằng thực lực của Hoắc Phong mạnh hơn.
Không bằng nói, chiêu thức của y càng thêm tinh diệu.
Thậm chí, còn có thể phản chế Mục Huyền.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Trong đầu Mục Huyền đầy dấu chấm hỏi.
Đúng là gặp quỷ rồi!
Chẳng lẽ Hoắc Phong này cũng có con át chủ bài nào đó không muốn người biết sao?
Mà một lát sau, não hải Mục Huyền bỗng nhiên đau sót.
Đó là dấu hiệu sức mạnh linh hồn của y sắp khô kiệt.
Nếu còn cưỡng ép thôi động lạc ấn giữa mi tâm, sợ rằng sẽ tạo thành tổn thương không thể cứu vãn cho nguyên thần.
Mục Huyền cũng không muốn dùng trạng thái không hoàn chỉnh đi đối phó với Thái Hư Tiểu Thiên Vương.”
Cho nên, y âm thầm cắn răng, nhanh chóng lùi lại.
Lúc này, Mục Huyền không nói mấy câu sơn thủy có gặp lại gì đó nữa.
Y không có mặt mũi nào nói câu đó.
Chờ Mục Huyền rời đi rồi.
Hoắc Phong lập tức cầu nguyện: “Đa tạ thần ân của Thần Vận Mệnh và Sáng Thế.”
Gã vốn là tín đồ kiên định.
Lúc này, lại càng thêm thành kính.
Một bên khác, Mục Huyền lại hội hợp cùng Anh Lạc.
“Lại thua?”
Thấy thái độ của Mục Huyền, Anh Lạc khẽ nhướn mi.
Mục Huyền cúi đầu, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp Anh Lạc nữa.
Hết lần này đến lần khác đều mất mặt xấu hổ trước mặt mỹ nhân sư tôn, chính Mục Huyền cũng không nhìn được.
“Ôi…”
Anh Lạc khẽ thở dài.
Chợt nàng di chuyền đùi ngọc thon dài.
“Sư tôn?”
Mục Huyền hỏi.
“Ngươi cứ ở đây đừng có đi đâu, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Dứt lời, bóng hình xinh đẹp của Anh Lạc chớp mắt đã biến mất.
Hai mắt Mục Huyền run lên.
Sư tôn muốn đi báo thù cho mình sao?
Quả nhiên trong lòng Anh Lạc sư tôn có mình.
Nghĩ tới đây, trong mắt Mục Huyền long lanh cảm xúc.
Mặc dù trong lòng y, vị nữ tử từng cùng y đi qua cổ lộ kia chính là tình cảm chân thành của y.
Nhưng vị mỹ nhân sư tôn luôn luôn thanh thanh đạm đạm, vượt xa ngoài trần thế này, thực ra rất quan tâm tới y.
Chỉ cần là nam nhân, không thể không cảm thấy chút nào.
“Nếu như, có khả năng kia…” Mục Huyền hốt hoảng.
Nếu như, cả hai đều muốn thì sao?
Dù ý nghĩ này thật khi sư diệt tổ.
Nhưng Mục Huyền cảm thấy có lẽ không phải Anh Lạc không có tí cảm giác nào với y.
Chỉ vì ngại quan hệ thầy trò không cách nào biểu lộ mà thôi.
Có thể nói, sức tưởng tượng của Mục Huyền rất phong phú.
…
Bên này.
Sau khi thu lấy dưỡng hồn tiên thảo.
Hoắc Phong cũng chuẩn bị rời đi.
Chẳng biết từ khi nào, một bóng hình xinh đẹp lại hiện lên giữa hư không, chắp tay sau lưng, nhàn nhạt chăm chú nhìn gã.
Hoắc Phong chợt cảm thấy sợ hãi!
Nữ tử trước mặt đây mặc váy trắng tinh, khuôn mặt như vẽ, da thịt như tuyết.
Trên người chỉ có hai màu trắng đen mà dường như khiến người ta cảm thấy có tiên khí bồng bệnh, cảm giác siêu nhiên như trích tiên tử lâm trần.
Cảm giác đầu tiên của Hoắc Phong là nguy hiểm!
Nguy hiểm cực độ!
Từ khi bắt đầu bước lên Huyền Hoàng cổ lộ, cho tới bây giờ Hoắc Phong chưa từng có cảm giác này.
Thậm chí gã còn cảm thấy, nữ tử trước mặt đây có thể giết mình ngay lập tức chỉ với một chiêu, tuyệt đối không có sai!
“Cản trở quân cờ của ta, chỉ có thể nói thời vận của ngươi không đủ.”
Lúc này, Anh Lạc đạm mạc lạnh nhạt, như một nữ tiên lạnh lùng, siêu nhiên và cao quý.
Nàng áp tay ngọc xuống Hoắc Phong, sức mạnh kinh khủng khiến hư không sôi trào, thiên địa bành trướng!
Mạnh đến mức tứ cực bát hoang đều run rẩy!
Hoắc Phong toàn lực chống cự.
Nhưng gã biết, việc này chỉ như châu chấu đá xe, không hề có tác dụng.
Mà đúng lúc này, hạt giống vàng kim trong cơ thể gã chợt bộc phát ra sức mạnh kinh khủng, bảo vệ Hoắc Phong.
Nhưng dù vậy, một chưởng nhẹ nhàng của Anh Lạc vẫn đánh Hoắc Phong bay ra ngàn trượng, điên cuồng nôn ra máu tươi, xương cốt không biết gãy mất bao nhiêu cái.
“A, quả nhiên có chút cổ quái, sau lưng có người.”
Anh Lạc khẽ nhướn mày, cũng không quá bất ngờ.
Nàng biết, Mục Huyền là người có đại khí vận.
Mà có thể chống lại Mục Huyền hiển nhiên cũng có chút tài năng.
Nhưng Anh Lạc hoàn toàn không để ý.
Đừng nói chỉ là Hoắc Phong trước mặt.
Kể cả tồn tại sau lưng gã đứng ra, Anh Lạc cũng sẽ không động lòng tí nào, diệt chung một lượt là được rồi.
Nàng lại nâng tay muốn kết thúc tính mệnh của Hoắc Phong.
Khi Hoắc Phong đang tuyệt vọng.
Một bóng người mặc áo trắng ung dung từ trong vết rách hư không bước ra ngăn trước mặt gã!
Lúc này, cái bóng áo trắng bao phủ thần huy tiên vận mông lung kia.
Hoắc Phong thấy.
Như la Thần Chích!