Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giá Y Ma Quyết, thân là tuyệt học do Ma Quân của Mạt Nhật Thần giáo sáng tạo nên, kinh khủng vô cùng.
Chỉ thấy người đeo mặt nạ mặc áo bào đen, cũng chính là Phù Đồ Ngạn, lại lần nữa thôi động bản nguyên Ma Quân trong cơ thể, gia trì cho Giá Y Ma Quyết.
Ngay lập tức, thiên địa nổi trận trận gió đen, gió tanh mưa máu.
Dường như có một cái miệng lớn nuốt cả trời như ma ảnh mênh mông của Thao Thiết đang nuốt lấy Y Thương Nguyệt.
Không chỉ nuốt bản thân Y Thương Nguyệt, thậm chí cả dị tượng huyết mạch của nàng cũng muốn nuốt luôn.
Có thể thấy được sự kinh khủng của Giá Y Ma Quyết.
Y Thương Nguyệt biến sắc.
Nàng cảm thấy có nguy cơ sinh tử!
Mặc dù các thiên kiêu xông vào cổ lộ này, hoặc nhiều hoặc ít đều có quân át chủ bài.
Nhưng Y Thương Nguyệt có dự cảm.
Dù có tế ra con át chủ bài cũng không chắc có thể chạy thoát.
Công pháp của đại ma đầu này quả thực kinh khủng.
Vào đúng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này.
Một bóng hình mặc áo trắng tỏa tiên mang bỗng nhiên xuất hiện.
Hắn đánh ra một chưởng, phá vỡ ma ảnh Thao Thiết kinh khủng kia.
Sau đó, thế chưởng không giảm, đánh mạnh vào Phù Đồ Ngạn.
Phụt phụt…
Máu tươi tràn ra từ mép mặt nạ.
Bên dưới mặt nạ, Phù Đồ Ngạn có vẻ kinh hãi.
Người áo trắng đột nhiên xuất hiện này là ai?
Phù Đồ Ngạn bị đánh bay đi mấy ngàn trượng, ánh mắt vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên.
Gã cảm thấy có một loại áp lực trước nay chưa từng thấy, có mang theo nguy cơ sinh tử.
Thậm chí Phù Đồ Ngạn còn không dám dừng lại mà cứ thế thuận thế bỏ đi.
“A, chạy nhanh quá nhỉ.”
Công tử áo trắng tỏa tiên huy nhàn nhạt lắc đầu.
Não hải Y Thương Nguyệt có hơi trống không.
Từ gần kiếp sinh tử, cho đế khi Đại Ma Đầu bị đánh lui cũng chỉ diễn ra trong phút chốc.
Nhưng Y Thương Nguyệt kinh ngạc là không biết vị công tử trước mặt này là ai?
Nàng nhìn sang.
Công tử áo trắng, dường như toàn thân bao phủ tiên huy và mê vụ.
Nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một góc dung nhan.
Khiến cho nữ tử tâm tính thanh lãnh tựa sương như Y Thương Nguyệt cũng nhịn không được mà hơi ngạt thở.
Trên đời này lại có tuyệt thế mỹ nam vậy sao?
Đương nhiên, Y Thương Nguyệt cũng không phải nữ tử hoa si.
Nàng lập tức phản ứng lại rất nhanh, thi lễ với công tử áo trắng.
“Đa tạ công tử ra tay cứu giúp.”
Vị công tử áo trắng này chính là Quân Tiêu Dao.
Lúc trước hắn âm thầm dẫn dắt bản nguyên Ma Quân trong cơ thể Phù Đồ Ngạn, để cho gã tìm đến Y Thương Nguyệt.
Sau đó, thuận thế tìm tới, tự biên tự diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Quân Tiêu Dao cũng chẳng có hứng thú gì với Y Thương Nguyệt.
Nhưng hai mắt hắn lại vô tình rơi vào vành tai Y Thương Nguyệt.
Trên vành tai Y Thương Nguyệt treo một khuyên tai bằng bảo thạch hình vành trăng lưỡi liềm.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao lóe lên kỳ dị.
Chẳng lẽ….
“Cô nương không cần khách khí, tại hạ cũng chỉ tiện tay thôi.”
Quân Tiêu Dao mỉm cười.
“Ta là Thánh nữ Nguyệt Thần Thánh tộc Y Thương Nguyệt, không biết tục danh của công tử ra sao? Sau này nhất định sẽ đáp tạ ơn cứu mạng của công tử.”
Y Thương Nguyệt nói.
Có thể nói, tính nàng vốn lạnh như băng, kiểu người sống chớ đến gần.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên nàng nói nhiều như thế với một nam tử xa lạ.
Nhưng đây cũng nàng là nể mặt Quân Tiêu Dao vừa cứu mạng mình.
“Tại hạ… Ngọc Tiêu Dao.”
Quân Tiêu Dao mỉm cười trả lời.
“Ngọc Tiêu Dao?”
Đôi mắt đẹp của Y Thương Nguyệt có vẻ nghi hoặc.
Trong số các thiên kiêu của năm Thánh tộc hình như không có ai tên Ngọc Tiêu Dao.
Chẳng lẽ là thiên kiêu của thế lực bất hủ khác?
Nhưng từ khi nào thế lực bất hủ khác lại xuất hiện vị yêu nghiệt thế này?
Thậm chí cả Đại Ma Đầu nổi danh cả cổ lộ cũng bị hắn đánh lui chỉ với một chiêu.
Y Thương Nguyệt cũng không cảm nhận được địch ý của vị Ngọc Tiêu Dao công tử này.
Nữ nhân trời sinh kính sợ cường giả.
Đây là pháp tắc vạn cổ không đổi.
Y Thương Nguyệt chợt nhớ tới Mục Huyền, so sánh với vị công tử tuyệt thế trước mắt.
Mục Huyền cũng là Thiếu chủ thiên tài của Mục Thiên Thánh tộc.
Gã… có thể đối phó được với vị công tử trước mặt mình đây không?
“Được rồi, Thương Nguyệt cô nương, ngày sau nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.”
Quân Tiêu Dao cũng không dây dưa gì thêm, dứt khoát rời đi.
Sau khi rời đi.
Hổ nhỏ nhô cái đầu lông xù ra khỏi cổ áo Quân Tiêu Dao, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Nàng không ngờ đại ác nhân này còn là một tên hái hoa tặc vẩy hoa tâm muội muội khắp nơi!
Lúc trước, vị nữ tử váy trắng như tiên nữ kia cũng thế, bây giờ với Thương Nguyệt Thánh nữ này cũng thế.
Nhưng Quân Tiêu Dao chẳng thèm để ý tới ánh mắt khinh bỉ của hổ nhỏ.
Hắn chỉ nhàn nhạt cười nói: “Chắc bên tiểu cô mẫu cũng bắt đầu hành động rồi.”
“Chắc hẳn kỹ xảo của cô cô không kém đâu.”
“Khụ khụ”
Giữa hư không.
Người áo đen đeo mặt nạ kia xuất hiện.
Gã gỡ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt nhuộm đầy máu tươi của Phù Đồ Ngạn.
Chỉ là, lúc này, khuôn mặt gã có vẻ hơi vặn vẹo.
“Là ai? Rốt cuộc vị nam tử áo trắng kia là ai?”
Sắc mặt Phù Đồ Ngạn lúc này khá là dữ tợn.
Từ khi đoạt được đoàn sức mạnh bản nguyên kia, có được Giá Y Ma Quyết.
Toàn thân Phù Đồ Ngạn đều nhẹ nhõm.
Như thể chính mình đã trở thành thiên kiêu vạn cổ vô song.
Mà gã ở Huyền Hoàng cổ lộ cũng đúng là như thế.
Rất nhiều thiên kiêu đã từng ép gã đến không thở nổi đều lần lượt chết trong tay gã, trở thành chất dinh dưỡng cho gã.
Trong lòng Phù Đồ Ngạn sinh ra một cảm giác vô địch cùng lứa tuyệt vời.
Có thể nói, hiện giờ trong Huyền Hoàng cổ lộ, ngoại trừ Thái Hư Tiểu Thiên Vương và một số vị yêu nghiệt.
Gần như không ai lọt được vào mắt gã.
Không thấy ngay cả Thương Nguyệt Thánh nữ của Nguyệt Thần Thánh tộc cũng bị gã áp chế gắt gao sao?
Nhưng mà, vị công tử áo trắng kia là ai?
Mà Phù Đồ Ngạn khó hiểu nhất là.
Khi nhìn thấy vị nam tử áo trắng kia.
Trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác e ngại.