Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2342 - Chương 2342 - Khảo Nghiệm Ảo Mộng Cảnh

Chương 2342 - Khảo nghiệm ảo mộng cảnh
Chương 2342 - Khảo nghiệm ảo mộng cảnh

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Với Phù Đồ Ngạn, đây là chuyện không thể tin nổi.

So sánh một chút, thì giống như cảm giác khi con trai gặp cha vậy.

“Làm sao có thể chứ? Ta chính là người truyền thừa nghịch thiên được lựa chọn, chắc hẳn là do ta còn chưa đủ mạnh.”

“Đúng vậy, ta còn phải luyện hóa thêm càng nhiều thiên kiêu hơn nữa.”

Hai mắt Phù Đồ Ngạn càng lấp lánh quyết tâm kiên định.

Thậm chí, còn có cả điên cuồng!

Một bên khác.

Mục Huyền cũng đã hoàn thành lịch luyện trong Yêu Ma Quật chém giết rất nhiều yêu ma.

Gã đi tới chỗ hẹn với Vân Anh Lạc.

Không bao lâu sau, Vân Anh Lạc xuất hiện.

Nhưng trái tim Mục Huyền run lên.

Lúc này, ngọc nhan như thanh thùy phù dung của Vân Anh Lạc hơi tái đi.

Thậm chí khóe miệng còn có vết máu chưa mờ.

“Sư tôn…. Đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt Mục Huyền khẽ run lên.

Trong mắt hắn, Vân Anh Lạc vốn cường đại không cần nghi ngờ.

Cho đến bây giờ gã cũng không biết Vân Anh Lạc mạnh tới cỡ nào.

Theo lý mà nói, không thể có thiên kiêu nào trong Huyền Hoàng cổ lộ có thể khiến Vân Anh Lạc bị thương mới phải.

Mà lúc này đúng là Vân Anh Lạc đang bị thương.

“Cầm đi.”

Sắc mặt Vân Anh Lạc nhàn nhạt, vung tay lên.

Một bể máu mênh mông hiển hiện, bên trong lưu chuyển sức mạnh khí huyết nồng đậm.

“Đây là…” Mục Huyền không hiểu rõ.

“Yêu ma huyết đàm, có thể giúp ngươi rèn luyện thân thể.”

Vân Anh Lạc thản nhiên nói.

Quả tim của Mục Huyền lập tức trúng một tên.

Phải nhớ, bên cạnh yêu ma huyết đàm có yêu ma vô cùng cường đại đang thủ hộ.

Căn bản thiên kiêu xông cổ lộ không dám tới gần.

Nhưng sư tôn của gã lại vì gã mà không ngại nguy hiểm đánh một trận với yêu ma.

Cuối cùng, giúp hắn lấy được một bể yêu ma huyết đàm.

Tình nghĩa bực nào chứ?

“Sư tôn, vì sao người phải làm đến vậy vì ta?”

Giọng nói của Mục Huyền hơi run rẩy.

“Ngươi là đồ đệ của ta, chỉ thế thôi.”

Vân Anh Lạc vẫn nhàn nhạt lãnh đạm.

Nếu Quân Tiêu Dao ở đây chắc chắn sẽ phải khen ngợi kỹ thuật diễn của Vân Anh Lạc.

Vân Anh Lạc này không hề cố gắng bày tỏ tình cảm gì hết.

Nhưng chính thái độ lạnh nhạt như nước này.

Lại càng xoay Mục Huyền rối tinh rối mù.

Không tiếc bị thương cũng phải đoạt lấy cơ duyên cho Mục Huyền hơn nữa còn không cần gã hồi báo.

Sư tôn tốt đến thế này, biết đi nơi nào tìm đây?

Tới giờ cuối cùng Mục Huyền đã xác định được.

Tình cảm của gã dành cho Vân Anh Lạc không chỉ có tình thầy trò.

Cảm động trong lòng biến thành xúc động, khiến cho Mục Huyền không nhịn được mà nói.

“Sư tôn, chờ ta mạnh lên, hãy để ta bảo vệ người, ta hứa sẽ cho người một đời an bình.”

Lòng Mục Huyền như sóng triều dồn dập.

Không sai, trên Huyền Hoàng cổ lộ, thật sự gã vẫn còn một người cần lo, chính là Thánh nữ Nguyệt Thần Thánh tộc, Y Thương Nguyệt.

Nhưng hiện giờ Mục Huyền cảm thấy Vân Anh Lạc cũng trở thành người quan trọng nhất với mình.

Thậm chí, gã còn cảm giác hơn Y Thương Nguyệt một chút.

Đương nhiên Mục Huyền muốn có cả hai.

Nhưng nếu như cứng rắn ép gã phải lựa chọn.

Hiện tại, Mục Huyền sẽ không chút do dự mà chọn Vân Anh Lạc.

Nghe được lời nói gần như thổ lộ của Mục Huyền, sắc mặt Vân Anh Lạc vẫn không có gì thay đổi.

Nàng xoay người đi, chắp tay nói.

“Được rồi, đừng có nói nhiều lời hay như thế, đi tới cuối cổ lộ đã rồi nói sau.”

Nhìn theo bóng lưng Vân Anh Lạc.

Trong lòng Mục Huyền khấp khởi vui mừng.

Vân Anh Lạc không trực tiếp từ chối gã!

Điều này có nghĩa là gì? Trong lòng Mục Huyền hiểu rõ.

Gã cũng đã quen cảm giác lãnh đạm ngạo kiều của Vân Anh Lạc.

Nàng càng tránh, càng có nghĩa trong lòng nàng có để ý.

Nhưng Mục Huyền lại không nghĩ rằng, Vân Anh Lạc xoay lưng lại mình thì khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh.

Thời gian dần trôi.

Thiên kiêu Hhvl càng xâm nhập sâu vào trong Huyền Hoàng cổ lộ hơn.

Mặc dù Huyền Hoàng cổ lộ mênh mông vô cùng, vắt ngang chín đại vực.

Nhưng so với Chung Cực cổ lộ của Cửu Thiên Tiên Vực thì Huyền Hoàng cổ lộ vẫn ngắn hơn.

Mà trong khoảng thời gian này, một số thiên kiêu cũng dần dần tăng tốc về đích.

Ảo Mộng Cảnh, cách điểm cuối cùng của Huyền Hoàng cổ lộ không quá xa.

Cửa ải này là khảo nghiệm tâm trí và linh hồn.

Chỉ cần qua được Ảo Mộng Cảnh, cửa ải tiếp theo chính là thành Thiên Địa.

Mà đằng sau thành Thiên Địa chính là nơi Thiên Địa Thánh Thụ mọc.

Đó chính là điểm cuối cùng của Huyền Hoàng cổ lộ.

Nhưng khảo nghiệm của Ảo Mộng Cảnh này thực sư không hề đơn giản.

Sẽ diễn sinh ra tất cả tâm ma.

Thậm chí một số thiên kiêu tâm trí không mạnh còn có thể bị những thiên kiêu có ý chí kiên định tấn công giết chết luôn ở cửa này.

Dù sao thì khi lâm vào tâm ma cũng là lúc con người ta yếu ớt nhất.

Lúc này, trước ảo mộng cảnh, một nữ tử lạnh lùng váy bào xanh nhạt, khóe mắt có nốt ruồi xuất hiện.

Chính là Y Thương Nguyệt.

Đến bây giờ nàng vẫn không nhịn được mà thắc mấc mãi không biết vị công tử áo trắng tên Ngọc Tiêu Dao kia có lai lịch thế nào.

Không phải thiên kiêu năm Thánh tộc.

Cũng không giống yêu nghiệt của bốn phương Thần điện.

Sự tò mò của nữ nhân không khác gì mèo vậy.

“Được rồi, trước mắt cứ xông qua Ảo Mộng Cảnh đã, chắc là gã…. sẽ chờ mình ở thành Thiên Địa.”

Nghĩ đến Mục Huyền, Y Thương Nguyệt vẫn luôn lạnh lẽo như sương cũng hơi cong cong khóe miệng.

Lúc trước, Mục Huyền bị hãm hại ép phải rời khỏi Huyền Hoàng cổ lộ.

Nàng kiên định không thay đổi đứng bên cạnh gã.

Mà nàng cũng nhìn ra được Mục Huyền thật lòng với mình.

Mà đã là thật lòng, thì chắc chắn sẽ không biến mất.

Nhất định!

Y Thương Nguyệt bước vào trong huyễn cảnh.

Khi nàng vừa biến mất.

Trong bóng tối, một vị thiên kiêu hai mắt hơi lóe lên một cái rồi rời đi.

Vi thiên kiêu này chính là thủ hạ của Thái Hư Tiểu Thiên Vương.

Ảo Mộng Cảnh vô cùng thần bí.

Nghe đồn đây vốn là một con tiên thận* cổ xưa vẫn lạc tại đây mà hóa thành.

*Một loài hải quái trong thần thoại cổ Trung Quốc, ngoại hình giống con hàu.

Thận, chủ ảo mộng.

Bảy thế lực ở Tiên Vực không thể tưởng tượng được quốc gia bị lãng quên chính là từ một con thái cổ tiên thận huyễn hóa ra.

Mặc dù tiên thận hình thành nên Ảo Mộng Cảnh này không thể so với Trang Hiểu Mộng của quốc gia bị lãng quên, nhưng cũng không kém là bao.

Trong đó có đủ loại khảo nghiệm linh hồn, có thể xưng là một cửa ải đại nạn.

Y Thương Nguyệt vừa tiến vào.

Lập tức bước vào khảo nghiệm.

Nhưng nàng vẫn kiên định.

Với tính cách thanh lạnh như sương.

Không có khảo nghiệm tâm ma nào mà nàng không qua được.

Y Thương Nguyệt cực kỳ tự tin về điều này.

Nhưng một khắc sau, cảnh tượng trước mắt khiến cho Y Thương Nguyệt sững sờ.

Bởi vì..

Nàng nhìn thấy Mục Huyền.

Nếu chỉ có như vậy thì không nói làm gì.

Quan trọng nhất là.

Bên cạnh Mục Huyền còn có một nữ tử nữa!

Bình Luận (0)
Comment