Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2346 - Chương 2346 - Cuối Cùng Mục Huyền Cũng Gặp Y Thương Nguyệt, Gặp Nhau Không Vui

Chương 2346 - Cuối cùng Mục Huyền cũng gặp Y Thương Nguyệt, gặp nhau không vui
Chương 2346 - Cuối cùng Mục Huyền cũng gặp Y Thương Nguyệt, gặp nhau không vui

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Một số thiên kiêu nhìn Mục Huyền với ánh mắt ẩn chứa ước ao ghen tỵ.

Về Y Thương Nguyệt, không cần nhiều lời, thân là Thánh nữ Nguyệt Thần Thánh tộc, cũng là băng mỹ nhân nổi danh khắp Huyền Hoàng vũ trụ.

Mà Vân Anh Lạc cũng là tuyệt sắc vô song, thậm chí còn có phần kinh diễm hơn Y Thương Nguyệt.

Khó trách các thiên kiêu ở đây lại ước ao ghen tỵ.

Cảm nhận được những ánh mắt này, khóe miệng Mục Huyền khẽ cong lên một vòng.

“Sư tôn, chúng ta tới khách sạn nghỉ trước một chút.”

Mục Huyền nói.

Vân Anh Lạc khẽ gật đầu.

Hai người ngồi xuống bên cạnh cửa sổ một khách sạn.

Mục Huyền như đang đợi cái gì đó.

Ngoại trừ Y Thương Nguyệt.

Còn có một đối thủ trời ban đang chờ gã.

Mà lần này, Mục Huyền tự tin mình có thể đối kháng y!

Thời gian dần trôi.

Thành Thiên Địa vốn khá trống trải, giờ cũng đông dần lên.

Mặc dù một vạn thiên kiêu muốn tới thành Thiên Địa, không tới một người thành coog.

Nhưng dù sao trong chín đại vực của Huyền Hoàng vũ trụ, thiên kiêu cũng lấp lánh khắp nơi như sao trời.

Cho dù có đào thải chín mươi chín phần trăm cũng sẽ vẫn có không ít thiên kiêu có thể tới thành Thiên Địa.

Trong khi Mục Huyền chờ đợi.

Cuối cùng, gã đã nhìn thấy bóng hình xinh đẹp khiến gã nhớ thương.

Vẫn là bộ váy bào xanh nhạt, vẫn là sáng trong như nguyệt thanh lãnh như sương.

Dung nhan tuyệt sắc quen thuộc động lòng người.

Nhưng Mục Huyền chợt biến sắc.

Y Thương Nguyệt cũng không tới một mình!

Bên cạnh Y Thương Nguyệt có một vị nam tử áo trắng toàn thân bao phủ tiên ý mờ ảo.

Mơ hồ có thể thấy được một góc dung nhan, kinh động tựa thiên nhân.

Lúc này, Y Thương Nguyệt đang xoa xoa con mèo vàng mỉm cười thân thiết trò chuyện với nam tử bên cạnh.

Sắc mặt kia, thân cận biết bao nhiêu.

Màu máu trên mặt Mục Huyền lập tức biến mất.

Gã biết Y Thương Nguyệt lạnh lùng thế nào chứ.

Thậm chí, lúc trước bọn họ kết duyên cũng là vì Y Thương Nguyệt muốn cướp bảo vật, ra tay với gã.

Khó mà tưởng tượng được, một nữ tử cô độc như thế lại có sắc mặt phong phú thế này.

Cho dù là Mục Huyền cũng chưa từng nhìn thấy.

Sắc mặt Mục Huyền hơi thái xanh đi, chớp mắt đã biến mất ngay tại chỗ.

Bên cạnh, Vân Anh Lạc hơi ngơ ngác, cũng đứng dậy, nhìn thoáng qua Quân Tiêu Dao đang đi cạnh Y Thương Nguyệt.

“Tiêu Nhi vẫn đến đây thật…”

Vân Anh Lạc lẩm bẩm, nhưng trong lời nói như có vài phần không thoải mái.

Bên này.

Y Thương Nguyệt mỉm cười trao đổi ít chuyện với Quân Tiêu Dao.

Người ta băng sơn mỹ nhân phần lớn là vì không ai có tư cách khiến mỹ nhân thế này lộ ra ý cười.

Khi các nàng gặp được tồn tại cao cấp hơn, càng siêu nhiên tôn quý hơn.

Tính cách thanh lãnh cũng sẽ trở nên khiêm tốn.

Chưa kể bản thân Quân Tiêu Dao cũng là quân tử khiêm khiêm như ngọc, còn cứu được nàng hai lần.

Đương nhên Y Thương Nguyệt không thể lạnh mặt với Quân Tiêu Dao rồi.

“Thương Nguyệt…”

Một tiếng gọi vang lên.

“Mục Huyền…”

Y Thương Nguyệt sững sờ, nhìn Mục Huyền, sắc mặt có vẻ mừng rỡ.

“Thương Nguyệt, xem ra nàng vẫn còn nhớ lời ước định lúc trước của chúng ta.”

Mục Huyền nặng nề nói.

“Đương nhiên rồi.”

Y Thương Nguyệt đáp.

“Vị công tử này là…”

Mục Huyền không nhìn Y Thương Nguyệt, mà nhìn chằm chằm sang Quân Tiêu Dao.

“Vị này là Ngọc Tiêu Dao Ngọc công tử, hắn đã cứu mạng ta hai lần.”

Y Thương Nguyệt nói.

“Thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân.”

Mục Huyền cười một tiếng, như mang theo một tia tự giễu.

Lúc trước gã cùng Y Thương Nguyệt xông cổ lộ.

Mà bây giờ người khác chỉ cứu được nàng mà thôi, nàng đã có thái độ như thế sao?

“Ngọc công tử, vị này chính là Mục Huyền, hy vọng công tử có thể chỉ điểm một hai.”

Y Thương Nguyệt nói.

Nhưng nghe vậy, sắc mặt Mục Huyền càng khó coi hơn nữa.

Với một nam tử, nhục nhã nhất là gì?

Không nghi ngờ gì, chính là nghe được nữ nhân trong lòng mình ngưỡng mộ nói rằng mình không bằng nam nhân khác.

Mặc dù trong lòng Y Thương Nguyệt nghĩ.

Nàng là thành tâm nghĩ cho Mục Huyền, cho rằng lý giải của Quân Tiêu Dao về con đường tu luyện hơn hẳn Mục Huyền.

Thậm chí còn cho rằng chắc chắn không kém Nguyệt Thần đại nhân của Nguyệt Thần Thánh tộc.

Cho nên nàng mới hy vọng có thể giới thiệu Mục Huyền cho Quân Tiêu Dao.

Đây là vì tốt cho Mục Huyền.

Nhưng Mục Huyền sẽ cảm kích sao?

Khí vận chi tử đều là hạng người tâm cao khí ngạo.

Sao có thể thừa nhận mình không bằng người khác?”

“Thương Nguyệt, chẳng lẽ nàng cho rằng vị công tử này có tư cách làm sư tôn của ta?”

Mục Huyền thản nhiên hỏi.

Mặc dù gã phát hiện ra được Quân Tiêu Dao bất phàm.

Nhưng vẫn không thể thua về mặt mũi được.

“Mục Huyền, ngươi có ý gì?”

Y Thương Nguyệt cũng nghe ra được lời nói của Mục Huyền không thích hợp.

“Không có ý gì, chỉ có điều, ta không cần.”

Mục Huyền thản nhiên nói.

Gã không chỉ có dấu ấn màu vàng giữa mi tâm, còn có được mỹ nhân sư tôn thâm sâu khó lường.

Sao gã lại cần nam nhân khác giúp đỡ chứ?

Y Thương Nguyệt nghe nói vậy, mặt ngọc cũng tái đi.

Nàng toàn tâm toàn ý suy nghĩ cân nhắc vì Mục Huyền.

Mục Huyền lại hành động theo cảm tính như thế.

Mà đúng lúc này.

Vân Anh Lạc cũng tới.

Nàng mặc váy trắng tinh, băng cơ ngọc cốt, nét đẹp cổ điển siêu trần thoát tục.

Giống như tuyệt thế mỹ nhân từ trong tranh sơn thủy bước ra.

Nàng xuất hiện, thậm chí đè ép được cả hào quang của Y Thương Nguyệt xuống.

“Muc Huyền, đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Anh Lạc thản nhiên nói.

Vừa thấy Vân Anh Lạc, Y Thương Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người.

Có chuyện gì xảy ra?

Vì sao bên cạnh Mục Huyền lại có thêm một vị mỹ nhân tuyệt thế nữa thế này?

Mà Mục huyền chỉ cười nhạt một tiếng, giới thiệu: “Vị này là sư tôn của ta, Vân Anh Lạc.”

“Cho nên, ta không cần những người khác chỉ điểm dạy bảo.”

Mục huyền cắn hai chữ “sư tôn” rất nặng.

Nói xong, gã cố ý nhìn Quân Tiêu Dao một chút.

E rằng vị nam tử áo trắng này cũng không biết mình lại có một vị sư tôn tuyệt thế mỹ nhân như thế.

Nhưng Quân Tiêu Dao chỉ cười nhạt, không tỏ thái độ gì.

Sắc mặt Y Thương Nguyệt hơi tái đi.

Nàng không khỏi nhớ lại khảo nghiệm tâm ma trong huyễn mộng cảnh.

Mục Huyền đã phản bội nàng, lựa chọn nữ tử khác.

Khi đó, Y Thương Nguyệt chỉ cho rằng đây là khảo nghiệm tâm ma thôi.

Bình Luận (0)
Comment