Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hổ nhỏ bực bội.
Nàng đường đường là đại tiểu thư Bạch Hổ Thần điện, vậy mà giờ bị vuốt như mèo vậy.
“Hừ, đại ác nhân, chờ bốn phương Thần điện hiện thế, ta nhất định phải báo mối thù nhục nhã này!”
Hổ nhỏ thầm hạ lời thề son sắt.
Mà có lẽ vì có hổ nhỏ.
Y Thương Nguyệt càng cảm thấy gần gũi tự nhiên với Quân Tiêu Dao hơn, hài hòa như bạn cũ lâu năm vậy.
Mà cách nói chuyện, tầm mắt, lý giải về việc tu luyện của Quân Tiêu Dao.
Đều khiến cho Y Thương Nguyệt kinh thán trong lòng mãi không thôi.
Hhvt lại có yêu nghiệt cỡ này sao!
Thậm chí Y Thương Nguyệt còn nghĩ không biết có nên giới thiệu Quân Tiêu Dao cho Mục Huyền không.
Xem cách nói chuyện, tầm mắt của Quân Tiêu Dao.
Thậm chí Y Thương Nguyệt còn cảm thấy hắn đủ tư cách để làm sư tôn của Mục Huyền.
Dường như thấy được tia do dự của Y Thương Nguyệt.
Đáy mắt Quân Tiêu Dao hơi sáng lên, cười nhạt hỏi: “Thương Nguyệt cô nương có chuyện gì muốn nói?”
Y Thương Nguyệt hơi chần chờ một lát mới nói.
“Ngọc công tử, ta có một vị… bằng hữu, có lẽ ngươi cũng biết, đó là Thiếu chủ Mục Thiên Thánh tộc, Mục Huyền.”
“Công tử tầm mắt vô song, lý giải tu luyện càng khiến cho Thương Nguyệt kính nể không thôi.”
“Thương Nguyệt muốn giới thiệu công tử với Mục Huyền. Đến khi ấy công tử có thể chỉ điểm cho Mục Huyền một hai thì thật tốt.”
Quân Tiêu Dao nghe vậy, đáy mắt thoáng ý cười, thản nhiên nói: “A, là muốn ta làm sư tôn của gã?”
“Cũng không khác bao nhiêu…” Y Thương Nguyệt nói.
“Vị Mục Huyền Thiếu chủ kia không phải đạo lữ của ngươi sao?”
Quân Tiêu Dao lại hỏi.
“Không, không phải…” Y Thương Nguyệt cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn như băng tuyết hơi hồng lên.
Sâu trong mắt Quân Tiêu Dao chỉ có ý lạnh nhàn nhạt, ngoài mặt lại lạnh nhạt nói.
“Thế thì cũng chưa chắc là không thể.”
“Đa tạ công tử, có công tử chỉ điểm, Mục Huyền nhất định có thể đối phó được với Thái Hư Tiểu Thiên Vương.”
Y Thương Nguyệt tỏ vẻ vui mừng.
Mà chính nàng cũng không phát hiện ra.
Khuôn mặt xưa nay như băng sơn lúc này ở bên cạnh Quân Tiêu Dao lại có biểu cảm phong phú chưa từng thấy như vậy.
“Đương nhiên rồi, ta đồng ý trợ giúp.”
Quân Tiêu Dao nói đầy thâm ý.
Nhìn về phía xa xa, hắn lẩm bẩm.
“Chắc hẳn sẽ có một màn trình diễn xuất sắc ở thành Thiên Địa đây….”
Huyền Hoàng cổ lộ vô cùng mênh mông, vắt ngang qua chín đại vực.
Gần đến cuối là một tòa thành trì to lớn lơ lửng giữa vũ trụ thâm sâu.
Tên là thành Thiên Địa!
Nghĩa giống như tên, được đặt theo tên Thiên Địa Thánh Thụ.
Qua thành Thiên Địa chính là điểm cuối của Huyền Hoàng cổ lộ, nơi Thiên Địa Thánh Thụ mọc.
Cũng chính vì vậy, thành Thiên Địa chính là nơi một đám thiên kiêu tập trung cuối cùng.
Dù sao nơi này cũng là địa điểm tranh đoạt cơ duyên cuối cùng.
Đương nhiên, có thể nói chỉ có lác đác vài thiên kiêu là đến được thành Thiên Địa.
Lúc này, cách thành Thiên Địa không xa.
Hai người một nam một nữ xuất hiện.
Chính là Mục Huyền và Vân Anh Lạc.
“Đó chính là thành Thiên Địa.”
Mục Huyền nhìn tòa hùng thành phía xa xa, cảm xúc dâng trào.
Thành Thiên Địa, giống như tên gọi, mênh mông vô cùng, như sánh vai cùng thiên địa vậy.
Tường thành to lớn cao ngất, vẽ đầy trân văn cổ xưa.
Sông hộ thành như tinh hà quấn quanh thành Thiên Địa, càng khiến cho tòa thành nguy nga nổi bật hơn nữa, hùng vĩ phi phàm như người khổng lồ từ thời Viễn Cổ.
Với thiên kiêu Huyền Hoàng vũ trụ, có thể tới được thành Thiên Địa đã là một biểu tượng của thực lực rồi.
Lúc này, Mục Huyền cũng hít sâu một hơi.
Trái tim gã nổi sóng như thủy triều, không phải vì mình đã tới thành Thiên Địa.
Mà là.
Chắc hẳn nàng cũng sẽ đến thành Thiên Địa đi.
Lần trước, khi gã bị đuổi ra khỏi Huyền Hoàng cổ lộ.
Y Thương Nguyệt đã từng nói với gã.
“Lần sau, hy vọng chúng ta có thể gặp mặt ở thành Thiên Địa.”
Mặc dù khi nói lời này Y Thương Nguyệt vẫn lạnh như núi băng.
Nhưng Mục Huyền vẫn hiểu được chân thành trong lời nàng nói.
Mà bây giờ, cuối cùng gã cũng gặp được Y Thương Nguyệt.
Thấy sắc mặt mong nhớ mơ hồ của gã.
Vân Anh Lạc nghĩ một lát rồi thản nhiên nói.
“Sao vậy? Không phải là sắp gặp mặt tiểu nương tử kia mà kích động không kiềm chế được chứ?”
Mục Huyền lấy lại tinh thần, sắc mặt có vẻ lúng túng.
“Hiện tại vẫn là bằng hữu.”
Mục Huyền nói.
Gã không muốn để cho Vân Anh Lạc có khúc mắc gì trong lòng.
Đặc biệt là sau khi Vân Anh Lạc chịu bị thương lấy yêu ma huyết đàm cho mình.
Trong trái tim Mục Huyền đã hoàn toàn yêu vị mỹ nhân sư tôn này rồi.
“Chẳng lẽ là sư tôn ăn dấm? Ta không thể khiến nàng đau lòng.”
Mục Huyền thầm nghĩ.
Mặc dù gã muốn có cả vây cá và tay gấu.
Nhưng vẫn cần phải có một quá trình.
Gã chỉ sợ đến khi ấy sư tôn sẽ sinh ra khúc mắc với mình.
Mà đáy mắt Vân Anh Lạc có vẻ trào phúng.
Mục Huyền này ăn nhiều đào quá rồi nhỉ, sao dám nghĩ mọi chuyện đẹp thế chứ?
Vân Anh Lạc nàng có mù mắt cũng không coi trọng gã.
Bị thương mang yêu ma huyết đàm đến cho Mục Huyền lúc trước ấy mà.
Chỉ là diễn trò thôi.
Có yêu ma nào có thể khiến nàng bị thương được chứ?
“Chắc hẳn Tiêu Nhi cũng sắp tới rồi…”
Nghĩ đến Quân Tiêu Dao, ánh mắt Vân Anh Lạc mới vui vẻ hơn.
Mục Huyền nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trong mắt sư tôn, đáy lòng càng mừng rỡ.
Gã còn tưởng vì mình nói Y Thương Nguyệt chỉ là bằng hữu nên sư tôn mới vui vẻ kia.
“Xem ra sau này phải cân đối quan hệ giữa hai người các nàng thật tốt.”
Mục Huyền thầm nghĩ.
Bằng không, hậu cung nổi lửa cũng không phải chuyện tốt gì.
Sau đó, Mục Huyền cùng Vân Anh Lạc tiến vào thành Thiên Địa.
Thành Thiên Địa kiến trúc cổ xưa, to lớn hùng vĩ.
Nhưng người qua lại trong thành cũng không nhiều.
Hiển nhiên, thiên kiêu có thể tới được đây cũng chẳng có mấy.
Nhưng có một số thiên kiêu không nhịn được mà nhìn Mục Huyền và Vân Anh Lạc.
“Vị kia là Thiếu chủ Mục Huyền của Mục Thiên Thánh tộc, gã dám đến thật đấy.”
“Chờ Thái Hư Tiểu Thiên Vương xuất hiện, đoán chừng có trò hay để xem rồi.”
“Nhưng nữ tử bên cạnh gã là ai thế nhỉ? Không ngờ lại xinh đẹp như thế.”
“Đúng vậy, không phải nghe đồn người có quan hệ với Mục Huyền là vị Thương Nguyệt Thánh nữ của Nguyệt Thần Thánh tộc kia sao?”
“Chẳng lẽ Mục Huyền muốn hưởng tề nhân chi phúc?”