Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2344 - Chương 2344 - Thái Hư Tiểu Thiên Vương Hiện Thân

Chương 2344 - Thái Hư Tiểu Thiên Vương hiện thân
Chương 2344 - Thái Hư Tiểu Thiên Vương hiện thân

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Bỗng nhiên, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

“Thương Nguyệt cô nương, thật trùng hợp, chúng ta lại găp nhau rồi.”

Quân Tiêu Dao hiện thân lần nữa, toàn thân cuồn cuộn tiên mang, trên mặt như có sương mù lưu chuyển, như ẩn như hiện, càng tỏ vẻ siêu nhiên thần bí như Thần Chỉ trẻ tuổi.

“Ngọc công tử.”

Thấy Quân Tiêu Dao, đáy lòng Y Thương Nguyệt thở ra một hơi.

Như thể Quân Tiêu Dao mang lại cho nàng cảm giác an toàn vậy.

Dù sao thì, Y Thương Nguyệt cũng từng thấy thực lực của Quân Tiêu Dao rồi.

Ngay cả vị Đại Ma Đầu thần bí kia cũng không phải đối thủ của hắn.

“Ửm?”

Thái Hư Tiểu Thiên Vương nhíu mày.

Với thần trí linh giác của mình không ngờ gã không phát hiện ra sự xuất hiện của người này.

Cứ như tự nhiên hiện ra vậy.

Mà nghe cách nói chuyện thì hình như đã từng gặp Y Thương Nguyệt.

Nghĩ tới đây, sóng mắt Tnhhh trào dâng mãnh liệt.

Ánh mắt như kiếm sắc đâm xiên Quân Tiêu Dao.

Mơ hồ có cả dao động linh hồn sóng sánh trong đó.

Thtt có được Thái Hư nguyên thần đặc biệt.

Vì có Thái Hư nguyên thần, nên tu vi nguyên thần của Thái Hư Tiểu Thiên Vương cũng rất mạnh.

Nhưng Tnttv hơi bất ngờ.

Quân Tiêu Dao chưa hề biến sắc.

Nói cách khác, thủ đoạn linh hồn âm thầm của y không có tác dụng gì.

Tu vi nguyên thần của người này thâm sâu khó lường.

“Sao lại thế? Ta là Thái Hư nguyên thần cơ mà, rốt cuộc nguyên thần của người này là cái gì?”

Ánh mắt Thái Hư Tiểu Thiên Vương tối đen.

“Thương Nguyệt cô nương, ta đã nói, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”

“Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại rồi.”

Quân Tiêu Dao ôn hòa cười nói, chẳng chú ý tới sự tồn tại của Thái Hư Tiểu Thiên Vương.

“Ngọc công tử….”

Y Thương Nguyệt không phải nữ nhân giỏi nói lời hay.

Nhưng trong ánh mắt nàng cũng ẩn chứa một tia cảm kích.

Dù sao thì, Quân Tiêu Dao cũng có thể lựa chọn không hiện thân.

Bởi vì Thái Hư Tiểu Thiên Vương chính là người không mấy ai dám trêu chọc.

Nhưng biết rõ Thái Hư Tiểu Thiên Vương muốn tự mình ra tay.

Quân Tiêu Dao vẫn xuất hiện.

Có nghĩa là, Quân Tiêu Dao cố ý muốn giúp nàng.

Mà đây là thần thứ hai.

Y Thương Nguyệt tính tình lạnh nhạt, nhưng không có nghĩa là nàng không biết cảm ân.

Cho nên, lúc này Y Thương Nguyệt cũng không muốn kéo Quân Tiêu Dao xuống nước.

“Các hạ là người nào? Nhìn không quen mắt nhỉ.”

Thái Hư Tiểu Thiên Vương trầm giọng hỏi.

Trên cơ bản y biết rõ tất cả thiên kiêu của năm Thánh tộc.

Thậm chí cả thiên kiêu của bốn phương Thần điện y cũng biết.

Nhưng vị công tử áo trắng này từ đâu xuất hiện vậy?

Mặc dù hắn không hiện khí tức, nhưng Thái Hư Tiểu Thiên Vương vẫn luôn mơ hồ cảm thấy sợ hãi.

Giống như vị công tử áo trắng mờ mờ ảo ảo này là Đại Hung tuyệt thế vậy.

“Tại hạ không môn không phái, nhàn vân tiên hạc, không đáng để Tiểu Thiên Vương để ý.”

Quân Tiêu Dao cười nhạt đáp.

Trong mắt hắn, quả thực Thái Hư Tiểu Thiên Vương mạnh hơn thiên kiêu bình thường rất nhiều.

Nhưng cũng chỉ là con sâu to một tí thôi.

Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không định ra tay với Thái Hư Tiểu Thiên Vương vào lúc này.

Dù sao y cũng là đối thủ của Mục Huyền.

Sao Quân Tiêu Dao lại giúp Mục Huyền giải quyết đại địch làm gì chứ?

Ngược lại lúc này hắn còn cần Thái Hư Tiểu Thiên Vương còn sống để đi làm khó làm dễ Mục Huyền.

Đây cũng là một phần kế hoạch của Quân Tiêu Dao.

Thái Hư Tiểu Thiên Vương chăm chú nhìn Quân Tiêu Dao, thần sắc âm tình bất định.

Mặc dù y tự tin, nhưng cũng có lòng cẩn thận.

Quân Tiêu Dao khiến cho y cảm thấy rất nguy hiểm, rất… thiếu may mắn.

Mà cho dù y ra tay.

Chỉ cần Quân Tiêu Dao ngăn trở, Y Thương Nguyệt vẫn có thể bình yên rời đi.

Cho nên, hiện giờ ra tay chẳng có ý nghĩa gì.

Sau khi suy tính cẩn thận, Thái Hư Tiểu Thiên Vương thu lại sát ý.

Y nhìn Y Thương Nguyệt, cười nhạt nói mỉa: ‘Không hổ là Thương Nguyệt Thánh nữ, đến đâu cũng có thể tìm bạn lữ.”

“Vị công tử này không phải…” Y Thương Nguyệt cắn môi.

“A, vị huynh đài này, anh hùng cứu mỹ nhân cũng không đơn giản đâu, nói không chừng còn rước tới phiền phức nữa đấy.”

“Cuối cổ lộ, thành Thiên Địa gặp lại.”

Thái Hư Tiểu Thiên Vương nhìn Quân Tiêu Dao một chút rồi xoay người rời đi.

Quân Tiêu Dao vẫn bình thản.

Thái Hư Tiểu Thiên Vương này cũng là thức thời, không tùy tiện ra tay với mình.

Bằng không, Quân Tiêu Dao sợ mình không khống chế tốt lực đạo của mình mất.

Vạn nhất lỡ tay đánh chết y thì phải làm sao?

Không phải vô cớ làm lợi cho Mục Huyền sao?

“Ngọc công tử, đa tạ.”

Y Thương Nguyệt không biết nói gì, nàng cũng không phải người giỏi giao tiếp.

“Ngẫu nhiên gặp thôi, vả lại ta cũng có ra tay hỗ trợ gì đâu.”

Quân Tiêu Dao khẽ cười.

Ánh mắt Y Thương Nguyệt nhìn Quân Tiêu Dao khá sâu.

Nếu có thể khiến Thái Hư Tiểu Thiên Vương kiêng kỵ, đổi lại là thiên kiêu khác có khi cái đuôi vểnh lên tận trời rồi.

Nhưng vị công tử trước mắt này lại không để ý chút nào.

Khí chất thoải mái vượt ra khỏi mọi thứ, bễ nghễ hết thảy này, Mục Huyền không có.

“Dù Ngọc công tử chưa ra tay nhưng đã phiền cho ngài bị Thái Hư Tiểu Thiên Vương mang hận.”

Y Thương Nguyệt hơi áy náy.

“Ta chẳng quan tâm. Thế còn Thương Nguyệt cô nương thì sao? Chuẩn bị tới thành Thiên Địa chứ?”

Quân Tiêu Dao dò hỏi.

Y Thương Nguyệt khẽ gật đầu.

“Vậy hay là đi cùng đi, mục tiêu của ta cũng là thành Thiên Địa.”

Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.

Lời nói tự nhiên, không có hàm nghĩa đặc biệt gì cả.

Y Thương Nguyệt cũng có thể nhìn ra ánh mắt Quân Tiêu Dao nhìn mình chỉ có sáng sủa trong sạch, không có bất kỳ ý đồ khác biệt gì hết, rất tự nhiên như bằng hữu vậy.

Nghĩ nghĩ một lát, nàng khẽ gật đầu.

“Vậy thì đi thôi.”

Quân Tiêu Dao cười nhạt nói.

Y Thương Nguyệt sóng vai đi cùng hắn.

Lúc này, nàng đột nhiên thấy một cái đầu lông xù nho nhỏ chui ra khỏi vạt áo của Quân Tiêu Dao.

“Đây là…”

Đôi mắt đẹp luôn lạnh lẽo như băng của Y Thương Nguyệt đang tỏa sáng.

“Nó?”

“Sủng vật của ta thôi…”

Quân Tiêu Dao nhấc con mèo vàng, không, là hổ nhỏ ra.

“Ngươi đang nói cái gì? Người ta không phải sủng vật của ngươi. Ta đường đường Bạch…”

“Hử?”

Quân Tiêu Dao hơi híp mắt.

Hổ nhỏ giật mình, không dám nói thêm gì nữa.

Y Thương Nguyệt bên cạnh hai mắt như có sao trời.

Khiến cho Quân Tiêu Dao khá bất ngờ.

Bề ngoài lạnh lẽo như sương, nhưng lại thích mấy cục bông nho nhỏ.

Y Thương Nguyệt này đúng là tương phản moe* mà

Một kiểu đáng yêu mà nhân vật đột nhiên thể hiện ra hoàn toàn khác với tính cách, thiết lập trước đó.

“Ngươi muốn vuốt sao?”

Quân Tiêu Dao túm gáy hổ nhỏ nhấc lên đưa cho Y Thương Nguyệt.

Lúm đồng tiền xinh đẹp của Y Thương Nguyệt hơi hồng hồng lên, nàng đón lấy hổ nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment