Chương 2369: Mục Huyền hối hận
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Cái đó ngược lại không cần thiết."
Quân Tiêu Dao tùy ý đáp lời.
"Vậy ngươi muốn làm gì?"
Mục Huyền lạnh lùng hỏi tiếp.
"Ta nghĩ trong lòng Mục Huyền thiếu chủ hẳn là có rất nhiều nghi hoặc đúng không?"
Quân Tiêu Dao nói.
"Cho nên, ngươi muốn nói cái gì?"
Mục Huyền nói.
Quân Tiêu Dao lấy ra một chìa khóa bằng đồng, lắc lắc.
"Cái này... là ngươi!"
Mục Huyền như bị sét đánh, trong đầu như có hàng tỷ sấm chớp nổ vang, chấn động đến não hắn ong ong.
Là Ngọc công tử trước mặt sát hại Thái Hư Tiểu Thiên Vương, đồng thời vu oan giá họa cho hắn!
"Chết đi cho ta!"
Mục Huyền không một chút do dự, tập trung lực lượng toàn thân muốn giết chết Quân Tiêu Dao.
Kết quả Quân Tiêu Dao chỉ thản nhiên lắc đầu.
Phụt!
Mục Huyền giống như bị phản phệ, bỗng nhiên phun ra một búng máu tươi xen lẫn với nội tạng nát vụn.
Tâm thần hắn run lên, đồng tử chợt co lại, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi!
"Hà tất phải xúc động thế, đối với chiếc chìa khóa bằng đồng này, ngươi biết được bao nhiêu?"
Quân Tiêu Dao đột nhiên hỏi.
"Ngươi đã làm gì ta rồi?"
Đến bây giờ Mục Huyền vẫn còn chút choáng váng.
"Haizz, cũng không sao, mặc kệ ngươi nói hay không, ta cũng có thể lấy được tất cả cơ duyên và trí nhớ của ngươi."
Lúc này, Vân Anh Lạc bỗng nhiên cất bước hướng về phía Quân Tiêu Dao.
"Sư tôn cẩn thận, người này có chút kỳ quái!"
Mục Huyền vẫn không quên nhắc nhở.
Nhưng ngay sau đó, Mục Huyền đờ ra.
Vân Anh Lạc, dừng ở bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Không xuất hiện trận đánh nhau kịch liệt như trong tưởng tượng.
Vân Anh Lạc chỉ mỉm cười nhìn Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao cũng nhẹ nhàng cười, giơ tay lên, lau đi vết máu trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Vân Anh Lạc.
"Vất vả rồi tiểu cô mẫu."
Quân Tiêu Dao ôn hòa nói.
"Chuyện Tiêu Nhi nói muốn làm, sao ta có thể không hoàn thành chứ?"
"Nhưng mà, diễn xuất quả thật rất mệt mỏi, có phải nên đền bù cho ta một chút gì đó không?"
Dựa theo vai vế, Vân Anh Lạc nên tính là trưởng bối của Quân Tiêu Dao.
Hơn nữa khí chất bề ngoài trông siêu nhiên xuất trần, di thế độc lập.
Nhưng lúc này nàng trêu đùa với Quân Tiêu Dao lại giống như thiếu nữ, mang theo một chút xinh đẹp quyến rũ.
"Coi như ta nợ tiểu cô mẫu một nhân tình, sau này tiểu cô mẫu có yêu cầu gì, ta đều đáp ứng hết."
Quân Tiêu Dao nói.
"Có thật không, vậy phải nhớ kỹ nha."
Vân Anh Lạc mỉm cười, như tuyết đầu xuân, đẹp không sao tả xiết.
Nhìn đến đây.
Mục Huyền choáng váng!
Thậm chí bởi vì cảnh tượng này đối với hắn là quá hoang đường, khiến cho hắn có một loại cảm giác giật mình tỉnh mộng.
"Ta đang nằm mơ sao?"
Linh hồn Mục Huyền giống như bị tước đoạt, chỉ còn lại cơ thể chết lặng, tư duy không thể hoạt động.
"Cho ngươi làm quỷ rõ ràng cũng không tệ."
Quân Tiêu Dao mỉm cười, đơn giản nói ra tất cả.
Vẻ mặt Mục Huyền đầu tiên là mờ mịt, sau đó mắt tối sầm lại, suýt chút bất tỉnh.
Chân tướng này, khiến cho hắn không thể nào chấp nhận được!
Sư tôn hắn ái mộ nhất, là người của đế tộc ngoại giới!
Hơn nữa còn là tiểu cô mẫu của Ngọc công tử này, không, phải nói là thiếu chủ Đế tộc ngoại giới!
Mà hắn, thì ngu ngốc bị lừa gạt.
Thậm chí vì Vân Anh Lạc, đoạn tuyệt quan hệ với Y Thương Nguyệt thật sự đối tốt với mình.
Mà đại chiến giữa Thái Hư thánh tộc và Mục Thiên thánh tộc, từ đầu đến cuối cũng chỉ là mưu tính của Quân Tiêu Dao mà thôi.
Một kế hoạch nho nhỏ, đã phá hủy toàn bộ Mục Thiên thánh tộc!
Càng đáng hận chính là, Chủng Ma Tâm Kinh Vân Anh Lạc giao cho hắn vậy mà cũng là tính toán của hắn ta.
Nếu như không có Chủng Ma Tâm Kinh, tuy Mục Thiên thánh tộc cũng khó có thể ngăn cản các đại quân, nhưng ít ra còn có thể ngoan cố chống lại đến cùng.
Nhưng bởi vì tu luyện Chủng Ma Tâm Kinh, dẫn đến một ý niệm của Quân Tiêu Dao là có thể gây ra tổn thương cực lớn cho toàn bộ Mục Thiên thánh tộc.
Có thể nói, Mục Thiên thánh tộc bị hủy diệt, Mục Huyền có "công lao không thể bỏ qua"!
"A a a a a a a a a a a a!!!"
Sau khi biết tất cả chân tướng tàn khốc, vẻ mặt của Mục Huyền dữ tợn đến vặn vẹo, phát ra tiếng gào thét khàn khàn thê lương.
Ánh mắt hắn đỏ như chảy máu, nhìn về phía Vân Anh Lạc.
"Anh Lạc, sao ngươi có thể làm ra loại chuyện này, ta tôn kính ngươi, ái mộ ngươi, coi ngươi là sư tôn kính yêu nhất, mà ngươi..."
"Chờ một chút, có thể đừng nói về việc thấy sắc nảy lòng tham bằng giọng trong sạch thoát tục được không?"
"Hơn nữa lúc trước, là ngươi cầu xin muốn bái ta làm thầy."
Giọng điệu Vân Anh Lạc thản nhiên.
Lúc trước, là Mục Huyền cầu xin muốn bái nàng làm thầy.
Mà không phải nàng muốn thu nhận Mục Huyền làm đồ đệ.
Có thể nói, là Mục Huyền tự mình đào hố, sau đó nhảy vào hố.
Nghe đến đó, vẻ mặt Mục Huyền vừa vặn vẹo lại trắng bệch.
Trong lòng hối hận ngập trời.
Sớm biết như thế, lúc trước đã không nên bởi vì tò mò mà bước vào địa mạch Huyền Hoàng kia.
Sai một bước, làm hắn và toàn bộ Mục Thiên thánh tộc đi vào đường cùng!
Nhưng thực ra, Mục Huyền xem như là đã nghĩ sai.
Cho dù hắn không bước vào địa mạch Huyền Hoàng, cho dù hắn không gặp phải Vân Anh Lạc.
Chỉ cần hắn vẫn mang khí vận, là khí vận chi tử của vũ trụ Huyền Hoàng.
Như vậy hắn nhất định sẽ bị Quân Tiêu Dao phát hiện, tìm được, sau đó cắt rau hẹ một phen.
Đây là chuyện không còn cách nào khác.
Quân Tiêu Dao chính là máy thu hoạch rau hẹ.
Cho nên nói, mặc kệ thế nào, chỉ cần Quân Tiêu Dao tới vũ trụ Huyền Hoàng thì vận mệnh của Mục Huyền đã được định trước.
Giãy không thoát, trốn không khỏi.
“Được rồi, ngươi cũng đã biết chân tướng rồi thì an tâm đi thôi.”
“Cơ duyên của ngươi, ta sẽ nhận, Y Thương Nguyệt, ta cũng sẽ chiếu cố thỏa đáng.”
“Cho nên, ngươi có thể nhắm mắt rồi.”
Quân Tiêu Dao hờ hững mỉm cười, giết người không quên tru tâm.
“Chết tiệt!”
Mục Huyền tập hợp lực lượng cuồn cuộn toàn thân, muốn phản kháng.
Nhưng vấn đề là, ngay cả lực lượng của hắn đều là đạt được từ trong Chủng Ma Tâm Kinh của Quân Tiêu Dao.
Hắn phản kháng thế nào?