Chương 2375: Bia Phong Thần ngộ đạo, giáng xuống Tổ Linh Vực
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bia Phong Thần là cơ duyên đặc biệt của thế giới Giới Hải, tổng cộng có chín mặt, cũng là một bảng thứ hạng.
Tu sĩ vũ trụ Huyền Hoàng cũng không ngờ bia Phong Thần lại giáng xuống nơi này.
Nhưng mà nghĩ lại vũ trụ Huyền Hoàng cũng là một thế giới trong Giới Hải, bia Phong Thần giáng xuống dường như cũng chẳng phải là việc không có khả năng.
Hơn nữa có cường giả đã cảm nhận được, bia Phong Thần đó có lẽ là bia Phong Thần nghiêng về ngộ tính trong chín khối bia Phong Thần.
Cũng để khảo nghiệm năng lực ngộ tính của một người.
Điều này vô cùng quan trọng đối với các tu sĩ.
Nhưng mà trước mắt bởi vì ma đầu thần bí tàn sát bừa bãi.
Thiên kiêu của các vực khác đương nhiên không dám ra đường, càng không thể vượt qua các vực đến Tổ Linh Vực.
Điều này đương nhiên tạo ra một buổi tập hợp giữa các thiên kiêu bản thổ Tổ Linh Vực.
Mà trong Tổ Linh Vực, thế lực mạnh nhất đương nhiên là Tổ Linh thánh tộc, một trong những năm đại thánh tộc.
Cũng có người ngầm đoán lần này có phải sẽ có thiên kiêu của Tổ Linh thánh tộc lưu danh trên bia Phong Thần?
Dù sao Tổ Linh thánh tộc đều được cho là sinh mệnh linh loại.
Trời sinh thân thiện với tự nhiên và Đại Đạo.
Năng lực ngộ tính và ngộ đạo của bọn họ có lẽ là tồn tại mũi nhọn trong thiên kiêu.
Tổ Linh Vực mênh mông bát ngát như một vùng đất vô cùng màu mỡ.
Mà lúc này trong hư không vùng biên giới Tổ Linh Vực.
Một bóng người áo trắng dùng truyền tống trận vượt vực đến Tổ Linh Vực.
Đó chính là Quân Tiêu Dao.
Hắn đến Tổ Linh Vực một mình.
Tiểu Bạch Hổ thì ở lại Nguyệt Thần thánh tộc ăn chực uống chực.
“Đã ra tay với thánh tộc Thái Hư, tiếp theo là Tổ Linh thánh tộc.”
Quân Tiêu Dao thầm nói.
Trước đây ma đầu thần bí khiến lòng người hoang mang kia đương nhiên là kiệt tác của hắn.
Tuy Quân Tiêu Dao chẳng thèm dùng đến Giá Y Ma Quyết kia để tu luyện.
Nhưng vì để hoàn thành kế hoạch của hắn, nên cũng chỉ đành đích thân ra tay.
Còn về những thiên kiêu hy sinh kia căn bản chẳng đáng nhắc đến trong kế hoạch của hắn.
“Thiên kiêu của Tổ Linh thánh tộc hơi đặc biệt, giống với tộc Thánh Linh trước đây.”
“Là sinh mệnh linh loại, bọn họ chính là nguyên liệu luyện vũ khí cực tốt.”
Quân Tiêu Dao suy nghĩ.
Nếu như luyện hóa thêm càng nhiều thiên kiêu Tổ Linh thánh tộc.
Vậy hai thanh Bán Sinh khí e rằng càng thêm có linh tính.
Thậm chí còn có khả năng phái sinh ra khí linh.
Đến lúc đó, tiềm lực Đại La Kiếm Thai và đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí cũng lớn mạnh.
Thậm chí bản thân khí linh cũng trở thành một trợ lực to lớn.
“Còn có bia Phong Thần, thật không ngờ nó lại giáng xuống vũ trụ Huyền Hoàng này.”
“Lẽ nào bia Phong Thần này thật sự chuẩn bị cho ta sao?”
“Ta đi đến đâu, bia Phong Thần sẽ giáng xuống đó.”
Khi nghe thấy bia Phong Thần sắp giáng xuống Tổ Linh Vực.
Quân Tiêu Dao cảm thấy thật cạn lời.
Làm sao bia Phong Thần biết được hắn sẽ đến Tổ Linh Vực?
Nhưng mà những thứ này đều không quan trọng.
Vừa đúng lúc trước đây hắn đạt được phần thưởng bia Phong Thần, mảnh vỡ thế giới cũng luyện hóa gần xong rồi.
Vừa hay có thể leo lên đầu bảng, sau đó nhận được phần thưởng.
Nếu để người khác biết được suy nghĩ của Quân Tiêu Lăng, chắc chắn sẽ không nói nên lời.
Đối với các thiên kiêu Giới Hải, đây chính là bia Phong Thần khảo nghiệm.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao, đó quả thực chỉ là công cụ để hắn quét phần thưởng và thành tựu mà thôi.
“Còn nữa, không biết bia Phong Thần giáng lâm có thu hút mấy nhân vật thú vị đến hay không.”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao sâu xa khó lường.
Hắn luôn cảm thấy khí vận của vũ trụ Huyền Hoàng không thể truyền hết lên người của một mình Mục Huyền được.
Dù sao thì vũ trụ Huyền Hoàng cũng là một vũ trụ đa nguyên, mênh mông vô tận.
Cũng có khả năng sẽ xuất hiện vài đứa con Huyền Hoàng, sau đó tranh giành khí vận lẫn nhau giống như nuôi cổ, cuối cùng bộc hết tài năng xuất hiện một người thủ hộ.
Nếu như thật sự chỉ có một mình Mục Huyền vậy thật sự quá nhạt nhẽo.
Tổ Linh Vực, phạm vi vô cùng rộng lớn.
Linh sơn đại xuyên, động thiên phúc địa, nhiều không đếm xuể.
Cũng vì môi trường như thế này mới ấp ủ ra vô số sinh mệnh linh loại.
Hình thành nên Tổ Linh thánh tộc.
Có thể nói thánh tộ Tổ Linh trước đây, hưng thịnh không ai sánh bằng.
Nhưng sau này lại xảy ra một chuyện.
Đó chính là người lãnh đạo trước đây của Tổ Linh thánh tộc, Linh Tổ đã bị trọng thương và ngã xuống sau trận đại chiến với chí cường giả đế tộc ở Hỗn Độn.
Cho đến nay, Tổ Linh thánh tộc cũng không còn khôi phục lại vị trí đỉnh cao nữa.
Tuy vẫn chưa rơi vào bước suy bại như Mục Thiên thánh tộc.
Nhưng rõ ràng cũng không còn ở đỉnh cao với cường thế như trước đây.
Trong Tổ Linh thánh tộc, không biết có bao nhiêu tộc nhân hy vọng rằng nếu như Linh Tổ đại nhân vẫn còn vậy thì tốt biết bao.
Tổ Linh Vực, một vùng đất hẻo lánh.
Núi non trùng điệp, cây cối xanh mướt.
Mặt hồ như viên ngọc bích được khảm vào trong núi sâu.
Rừng già rắn rỏi, sương mù mênh mông lượn lờ.
Đây nhất định là một chốn bồng lai tiên cảnh.
Mà trong vùng địa vực này, bờ ruộng đan xen, nhà cửa ngay ngắn.
Lại là một sơn thôn nhỏ.
Trong sơn thôn, có nông phu đang làm ruộng, nữ tử đang giặt quần áo bên bờ sông.
Trông vô cùng yên bình thanh tịnh.
Mà trong sự yên bình này.
Lại có một bóng người phá vỡ sự yên tĩnh này.
Một bóng dáng nhỏ nhắn vác theo một con man ngưu một sừng loạng choạng đi đến cổng thôn.
Con man ngưu một sừng này giống như một tiểu sơn bao, sát khí quanh quẩn toàn thân, vừa trông thấy đã cảm thấy đáng sợ, là một con hung thú.
Nhưng mà người vác con man ngưu một sừng này lại là một đứa cậu nhóc có vẻ chỉ x tuổi.
Trên người đứa cậu nhóc mặc đồ da thú, da thịt trắng nõn, ánh mắt đen láy, buộc tóc lên cao.
Vầng trán như chứa nét thông minh, trông cả người vô cùng linh hoạt.
“Thạch Đầu, con lại bắt về một con hung thú sao?”
“Đúng vậy đại thẩm, con định phơi làm thịt khô ăn trên đường đi.”
“Thạch Đầu, con thật sự muốn đi lưu bạc sao, tuổi vẫn còn nhỏ như vậy.”
“Không sao, con chỉ đi xem giới ngoại, vẫn sẽ quay về mà.”
Đứa trẻ tên là Thạch Đầu nhếch môi mỉm cười.
Trong ánh mắt một vài đại thẩm toát lên vẻ lo lắng, dù sao bọn họ cũng nhìn Thạch Đầu lớn lên.
“Haiz, bà đừng lo lắng nữa, hắn là con trai của Sơn Thần mà.”
Một nông phu trung niên lên tiếng.