Chương 2376: Con trai của Sơn Thần
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đứa trẻ tên Thạch Đầu này là do lão thôn trưởng ở đây nhặt được đem về trong lúc hái thuốc trên núi.
Mà Thạch Đầu này cũng vô cùng bất phàm.
Ba tuổi đã theo thợ săn trong thôn lên núi săn bắt.
Mười tuổi đã đánh bại thú vương đáng sợ trong thâm sơn.
Cho nên mọi người trong làng đều bảo với nhau rằng Thạch Đầu là con trai của Sơn Thần, trời sinh bất phàm.”
Còn về Thạch Đầu mạnh mẽ đến cỡ nào, người trong làng đều không rõ.
Bởi vì bọn họ đều không phải là người tu luyện.
Chỉ biết Thạch Đầu tuổi còn nhỏ đã mạnh đến mức không thể tưởng tượng được.
Sau đó, người trong thôn bắt đầu giúp Thạch Đầu chia nhỏ thịt man ngưu một sừng.
Còn ánh mắt của Thạch Đầu lại trông về phía xa xăm.
Không biết tại sao hắn luôn cảm thấy bản thân mình không thuộc về tiểu sơn thôn này.
Dường như hắn đã được định sẵn phải xông pha ở giới ngoại.
“Còn nữa, giấc mơ đó dường như càng lúc càng thường xuyên hơn.”
Thạch Đầu lẩm bẩm trong miệng.
Hắn thường mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, có một lăng mộ vô cùng to lớn, dường như đứng sừng sững ở cuối thế giới.
Mà trong lăng mộ dường như mơ hồ xuất hiện một bóng người vô cùng to lớn ngạo nghễ.
Bóng người đó giống như đang kêu gọi hắn.
Trước đây giấc mơ đó chỉ thỉnh thoảng xuất hiện một lần.
Nhưng gần đây lại càng ngày càng thường xuyên hơn.
Cho nên Thạch Đầu cảm thấy mình nên xuất phát rồi.
“giới ngoại có lẽ rất đặc sắc.”
“Còn nữa, nắm đấm của ta cũng rất ngứa, những tiêu yêu thú trong sơn thôn không còn đủ để ta luyện tập rồi.”
Thạch Đầu nhếch môi.
Hắn là một đứa quỷ nhỏ thích gây chuyện đấy.
Tổ Linh Vực phạm vi rộng lớn.
Trong đó thế lực lớn mạnh nhất đương nhiên là Tổ Linh thánh tộc.
Bây giờ vực chủ của Tổ Linh Vực cũng do một vị lão tổ trong Tổ Linh thánh tộc đảm nhiệm.
Nhưng Tổ Linh Vực ngoại trừ Tổ Linh thánh tộc ra thì vẫn còn một vài thế lực Bất Hủ bất phàm.
Ví dụ như Bắc Minh thần sơn, Viêm quốc, Vọng Nguyệt hoàng triều.
Mà bây giờ có một tin đồn, Vọng Nguyệt hoàng triều có một vị Trưởng công chúa ra đời.
Trên mặt mang mặt nạ vàng kim, sang trọng lộng lẫy.
Đại hoàng tử của Viêm quốc hâm mộ tìm đến.
Kết quả chỉ một chiêu đã bị Trưởng công chúa đánh bay, khiến tứ phương kinh ngạc.
Đại hoàng tử Viêm quốc tốt xấu gì cũng là thiên kiêu cũng khá nổi danh ở Tổ Linh Vực.
Tuy không phải là thiên kiêu thánh tộc nhưng cũng không hề yếu kém.
Kết quả lại bị đánh bại trong một chiêu.
Do đó, vị Trưởng công chúa thần bí của Vọng Nguyệt hoàng triều càng khiến người ta tò mò.
Vọng Nguyệt hoàng triều, quốc đô, trong một tòa thâm cung.
Một bóng dáng xinh đẹp tuyệt sắc trong thiên hạ, dáng vẻ lười biếng tựa lên vương tọa.
Đôi chân ngọc ngà trắng như tuyết đan chéo nhau, ánh lên vẻ rực rỡ chói mắt.
Vóc dáng càng đẹp đến mức không thể hình dung đường cong phát thảo khiến người ta động lòng.
Mái tóc đen như thác nước tùy ý xõa tung khiến trong sự lạnh lùng của nữ nhân tăng thêm một phần cao quý lười biếng.
Đó là một khí chất cao quý nhìn xuống chúng sinh.
Rất khó tưởng tượng Trưởng công chúa của một nước lại có khí chất như thế.
Tuy Vọng Nguyệt hoàng triều là thế lực Bất Hủ thực lực không hề yếu kém một vùng.
Nhưng cũng không đến nỗi bồi dưỡng ra một nữ tử có khí chất tuyệt thế như vậy.
Mà trên gương mặt của nữ tử mang một chiếc mặt nạ vàng kim.
Không những không cắt giảm đi khí chất của nữ tử ngược lại còn tôn thêm sự cao quý thần bí.
Giống như một gốc hoa hồng vàng có thể đứng ngắm từ xa chứ không thể chơi đùa.
“Ma đầu thần bí, thú vị đấy.”
“Không ngờ rằng trong vũ trụ Huyền Hoàng lại xuất hiện dấu vết của người kế thừa bản nguyên Ma Quân.”
Ngón tay ngọc ngà của Trưởng công chúa khẽ gõ lên tay vịn của vương tọa.
Dưới lớp mặt nạ vàng kim, đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm ánh lên tia sáng u ám.
“Tiểu thư, đây có phải là âm mưu nào đó không?”
Một bóng người thấp thoáng trong áo bào đen đứng bên cạnh vương tọa.
Nhưng qua giọng nói và dáng người duyên dáng mơ hồ có thể nhận ra đây là một nữ tử.
“Mặc kệ là âm mưu hay dương mưu, về sau phải điều tra rõ ràng.”
“Nhưng trước mắt vẫn còn chuyện khác phải làm.”
Trưởng công chúa lẩm bẩm một mình, chậm rãi đưa tay lên.
Trong bàn tay trắng nõn không tỳ vết của nàng đang mân mê một chiếc nhẫn ánh lên tia sáng lấp lánh.
“Vậy tiểu thư, sau này ngươi muốn...”
“Đến bia Phong Thần xem thử.”
Trưởng công chúa khoanh tay đứng dậy không chút lung lay, giống như nữ hoàng nhìn xuống chúng sinh.
…
Tổ Linh Vực, dãy núi Huyền Cổ.
Đây vốn chỉ là một nơi trong vô số linh sơn đại xuyên ở Tổ Linh Vực, nhưng dạo gần đây lại tập hợp vô số thiên kiều.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, dãy núi Huyền Cổ vốn hơi hoang vắng nay đã chật ních vô số thiên kiêu.
Trên trời, dưới đất toàn bộ là thiên kiêu.
Những người này toàn bộ đều là thiên kiêu của các thế lực Tổ Linh Vực.
Mà dãy núi Huyền Cổ chính là nơi bia Phong Thần giáng xuống.
Phóng tầm mắt ra xa, trong hư không bên trên dãy núi Huyền Cổ.
Trong sương mù dày đặc lượn lờ dường như có một bia đá vô cùng cổ xưa sắp giáng xuống.
“Bia Phong Thần mặt ngộ tính, không biết ta xếp thứ mấy trên đó?”
“Còn thứ mấy chứ, lưu danh được trên đó không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.”
“Nhưng mà nếu nói từ khía cạnh ngộ tính, thiên kiêu Tổ Linh thánh tộc có lẽ có khả năng lưu danh nhất nhỉ.”
“Đúng vậy, sinh linh Tổ Linh thánh tộc đều là những sự tồn tại do trời đất nuôi dưỡng, gần gũi với các pháp tắc tự nhiên và Đại Đạo nhất.”
Vô số thiên kiêu vừa thảo luận vừa chờ đợi.
Mà trong đám người đông nghẹt này.
Có một đứa quỷ nhỏ đang ngó nghiêng ngó dọc nhìn xung quanh.
Trên người mặc đồ da thú, ánh mắt sáng ngời, vầng trán chất chứa sự thông tuệ.
Đó chính là Thạch Đầu từ trong tiểu sơn thôn đi ra.