Chương 2383: Kế hoạch của Trưởng công chúa
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong vùng hư không xa xôi vạn dặm trong dãy núi Huyền Cổ.
Vọng Nguyệt Phượng Hoàng dừng lại trên một đỉnh núi.
Còn Trưởng công chúa lặng lẽ ngồi khoanh chân trên lưng Phượng Hoàng.
Mái tóc đen tung bay trong gió, đường cong cơ thể xinh đẹp đến mức không thể soi mói.
Nàng ngồi một mình lại bớt thêm mấy phần lạnh lùng, tăng thêm mấy phần đẹp đẽ hiu quạnh.
Nét mặt dưới lớp mặt nạ vàng kim của Trưởng công chúa xa thẳm.
“Quân Tiêu Dao... Quân Tiêu Dao...”
Trưởng công chúa khẽ lẩm bẩm cái tên này trong miệng, giống như có một ma lực không rõ nào đó.
Sau đó Trưởng công chúa lắc đầu cảm thấy bực dọc.
Từ trước tới này nàng chưa từng sinh ra cảm giác thế này với một nam tử nào.
Còn cái gọi là nhất kiến chung tính nàng lại xem thường không thôi.
Chẳng qua chỉ vì tìm một lý do cho dục vọng của mình mà thôi.
Mà lúc này.
Một nữ tử khoác áo bào đen xuất hiện.
“Tiểu thư...”
Trưởng công chúa dường như chẳng nghe thấy.
“Tiểu thư?”
Nữ tử mặc áo bào đen hơi bất ngờ.
Tiểu thư từ trước đến nay bình tĩnh nhanh nhạy cũng có lúc lơ đễnh.
“Ừm, điều tra thế nào rồi?”
Trưởng công chúa tỉnh táo lại giọng điều nhàn nhạt.
“Đại khái điều tra được một chút, đứa trẻ kia giống như chẳng có lai lịch gì đặc biệt.”
“Từ tin tức nghe ngóng được từ miệng của những người gặp hắn trên đường đến đây, hình như hắn sinh ra ở một tiểu sơn thôn.”
“Tiểu sơn thôn...”
Trưởng công chưa trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tiếp theo ngươi làm thế này...”
Nghe thấy căn dặn của Trưởng công chúa, nữ tử khoác áo bào đen kia cũng khẽ gật đầu.
Sông rộng núi sâu, rừng cây già chọc trời.
Một bóng người nhỏ nhắn như mãnh thú nhảy lên nhảy xuống, một chân đạp lên đỉnh núi nguy nga.
Đương nhiên chính là Thạch Đầu đi ra từ dãy núi Huyền Cổ.
“Hai người đó rốt cuộc là ai mà lại lợi hại như thế.” Thạch Đầu cũng lẩm bẩm.
Từ nhỏ hắn đã tu luyện Vạn Linh Chân Giải cho nên cũng biết được đại khái mình là thiên phú dị bẩm.
Nói không chừng sau này thật sự trở thành đại anh hùng bay trên trời trốn dưới đất như những gì lão thôn trưởng nói.
“Nhưng mà tại sao ta luôn có một dự cảm không tốt thế này...”
Thạch Đầu khẽ chau mày.
Đặc biệt là công tử áo trắng kia luôn khiến Thạch Đầu cảm thấy bất an.
Hắn đương nhiên không biết là bởi vì Quân Tiêu Dao đã xử lý Mục Huyền.
Mà từ góc độ nào đó hắn và Mục Huyền đều là người đại khí vận.
“Ta cảm thấy bây giờ có lẽ nên bừa bãi một lần, về thôn trước rồi tính sau.”
Tuy Thạch Đầu chỉ là đứa nhóc tám chín tuổi, nhưng thật ra cũng khá lý trí.
Dù sao thì người tu luyện Vạn Linh Chân Giải như hắn thông minh hơn người bằng tuổi.
Tuy không thể thiếu tính cách trẻ con nhưng chung quy cũng trưởng thành hơn đám cùng tuổi.
Sau đó, Thạch Đầu cũng bắt đầu lên đường quay về thôn.
Vừa hay trong bia Phong Thần hắn cũng đạt được một vài phần thưởng cơ duyên, đúng lúc có thể tiêu hóa trong thôn.
Qua một khoảng thời gian.
Thạch Đầu cùng quay về trong tiểu sơn thôn.
“Đại thúc, đại thẩm, Tiểu Hoa, thôn trưởng, ta quay về rồi!”
“Ồ, Thạch Đầu quay về rồi!”
“Thạch Đầu ngươi ở bên ngoài đã làm nên danh tiếng gì chưa?”
Nhìn thấy Thạch Đầu quay về, mọi người già trẻ lớn bé trong thôn đều đi ra.
Dù sao thì bọn họ cũng vô cùng yêu thích Thạch Đầu.
Tuy hắn là một đứa nhóc tinh ngịch bình thường cũng quậy đến mức gà bay chó chạy trong thôn.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sự yêu thích của mọi người dành cho hắn.
“Quay lại là tốt, quay lại là tốt...”
Lão thôn trưởng cũng xuất hiện cười ha hả.
“Thạch Đầu ca ca, giới ngoại lớn hay không, còn nữa bên ngoài toàn bộ đều là người tu hành sao?”
Một tiểu nha đầu sáu bảy tuổi buộc tóc cao ngất, đôi mắt long lanh tò mò nói.
Nàng tên là Tiểu Hoa, bình thường như cái đuôi theo sau Thạch Đầu.
“Bên ngoài đương nhiên lớn rồi.”
Sau đó Thạch Đầu bắt đầu trò chuyện rôm rả với người trong thôn.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi, Thạch Đầu tiến vào sâu trong núi.
Hắn muốn bắt tay vào luyện hóa các phần thưởng trong bia Phong Thần.
Tuy hắn không lên đầu bảng không thể có được mảnh vỡ thế giới.
Nhưng phần thưởng cũng cực kỳ phong phú.
Thạch Đầu đắm chìm trong tu luyện.
Nhưng một khoảnh khắc nào đó.
Bên tai của hắn bỗng nghe thấy dị động nào đó.
“Hửm?”
Nét mặt Thạch Đầu khẽ thay đổi.
Thân hình bỗng phóng ra chạy giữa núi non trùng điệp.
Hắn nhảy lên một ngọn núi phóng tầm mắt ra xa.
Bỗng nhiên một âm thanh ầm ầm truyền đến.
Ánh lửa ngút trời, khói bay cuồn cuộn.
Nét mặt Thạch Đầu thay đổi cực lớn giống như đạn pháo nổ tung.
Mà lúc này tiểu sơn thôn vốn dĩ yên bình cũng bị nhấn chìm vào trong máu lửa.
“Hừ, một bảo địa linh khí như vậy lại bị đám phàm nhân chiếm cứ, quả thật phung phí của trời!”
Một tu sĩ cưỡi dị thú lạnh lùng lên tiếng.
Đám tu sĩ này lai lịch không tầm thường.
Bọn họ là đạo phỉ giặc cỏ tiếng tăm lẫy lừng Tổ Linh, Ma Phong Đạo.
Thường cướp bóc những tông phái thế lực vừa nhỏ, còn cướp rất nhiều tán tu.
Bởi vì bọn họ chưa bao giờ đụng chạm gì đến những thế lực Bất Hủ kia, cho nên các thế lực Bất Hủ đó cũng không quản bọn họ.
Kết quả là, Ma Phong Đạo vẫn luôn tồn tại và nó ngày càng trở nên lớn mạnh.
Một vài vị đương gia trong đó thậm chí có sức mạnh của cấp bậc Thần Tôn và cấp bậc Đạo Tôn.
Đương nhiên, tuy bọn họ là thổ phỉ, nhưng trên thực tế bọn họ gần như tương đương với một môn phái cỡ trung.
“Các vị đại nhân, phàm nhân chúng ta sống ở ngoại giới, cách biệt với thế giới, tuyệt đối không gây chuyện.”
“Nếu như đại nhân thật sự cần mảnh đất này, có thể cho bọn ta thời gian để cho thôn dân dời đi hay không?”
Lão thôn trưởng bước ra, run rẩy nhìn mấy người dân trong thôn chết mà lòng đau như cắt.
“Cho các ngươi thời gian di cư?”
Một trong những đạo tặc lạnh lùng cười, sau đó nhìn về phía mấy tu sĩ đang đứng trong hư không.
Người ở giữa là tam đương gia của Ma Phong Đạo, một cường giả cấp bậc Thần Tôn.
Nghe lão thôn trưởng nói như vậy, nét mặt của tam đương gia Ma Phong Đạo lạnh như băng.
Thành thật mà nói nếu đổi lại lúc bình thường, hắn thực sự có thể không ra tay với những người phàm này.
Không phải hắn tốt bụng, mà vì hắn rất lười. Đối với hắn, những phàm nhân này chẳng bằng con kiến, bọn họ là hạt bụi không đáng nhắc tới.