Chương 2384: Ma Phong Đạo, tai họa ngập đầu
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng……
Nhưng đó là căn dặn của người kia.
Nếu không làm theo.
Những người bị tiêu diệt chính là Ma Phong Đạo của bọn họ
“Không cần đợi lâu như vậy, không giữ lại bất cứ ai.”
Tam đương gia giơ tay ra hiệu.
Cuộc giết chóc tàn bạo lại bắt đầu.
Những người dân làng quen thuộc đó lần lượt rơi vào vũng máu.
Những Ma Phong Đạo thậm chí có thể giết những người phàm này bằng một ý niệm.
“Lão đầu, ngươi cũng đi đi.”
Một tên cướp chế nhạo, chỉ vào trưởng làng rồi giết hắn.
Nhưng mà...
Ầm!
Ngay sau đó.
Một bóng người nhỏ nhắn từ trên trời giẫm xuống, nghiền nát thân thể của tên cướp!
“Thạch Đầu, sao ngươi lại đến rồi?”
Trưởng thôn vốn nhắm mắt chờ chết bỗng thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy bóng dáng đó.
Trước đây hắn còn mừng rỡ vì ít nhất Thạch Đầu không ở trong làng.
Cuối cùng, hắn lại tự chạy đến!
Thạch Đầu nhìn ngôi làng bốc cháy
Còn những người đại thúc, đại thẩm tốt bụng năm xưa giờ phút này đều nằm trên vũng máu.
Ngay cả Tiểu Hoa lúc nào cũng như cái đuôi đi theo hắn cũng ngã xuống đất.
Đầu óc Thạch Đầu bùng nổ, hai mắt sắp nổ tung!
“A a a! Các ngươi chết cho ta!”
“Hừm, vậy mà còn một tên tu sĩ, hơn nữa còn là một đứa nhóc?”
Nhìn thấy Thạch Đầu giết chết một đạo tặc, sắc mặt của một vài cường giả bên cạnh tam đương gia khẽ thay đổi.
“Thạch Đầu, ngươi quay lại làm gì, mau đi đi!”
Lão thôn trưởng giương cổ la lên đến khàn cả giọng.
Thạch Đầu là tu sĩ duy nhất trong thôn của bọn họ, là hy vọng duy nhất.
“Thằng nhãi ranh lại dám giết người của Ma Phong Đạo bọn ta!”
Mấy đạo tặc còn lại cũng vây lên tấn công.
Trong đó có Thánh Nhân, Đại Thánh.
Nhưng mà Thạch Đầu ra tay trong nháy mắt đã lấy mạng bọn họ!
“Hửm, là một thiên kiêu trẻ tuổi?”
Một cường giả cấp Thiên Tôn đứng bên cạnh tam đương gia trực tiếp đánh về phía Thạch Đầu.
Nhưng mà Thạch Đầu lúc này giống như nhập ma rồi vậy.
Trong đầu của hắn lúc này dường như xuất hiện một bóng dáng vô cùng to lớn mơ hồ.
Thiên địa vạn linh giống như đang xoay chuyển xung quanh hắn.
Từng chữ cổ trong Vạn Linh Chân Giải từ bên trong chảy ra như hóa thành dòng sông cuồn cuộn.
Thực lực của Thạch Đầu lúc này cũng bùng nổ.
Xoạt xoạt!
Một dòng máu tươi bắn tung tóe.
Một cường giả cấp Thiên Tôn lại bị Thạch Đầu đánh tan nát ra làm hai!
“Chuyện.... chuyện gì thế này, tên nhãi này....”
Có cường giả thay đổi sắc mặt.
Chuyện này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
“Hừ...”
Ánh mắt của tam đương cấp Thần Tôn tạo hóa mang theo vẻ sâu xa, trực tiếp ra tay.
Ầm!
Cuối cùng Thạch Đầu cũng bị đánh văng đi, trong miệng nôn ra máu tươi.
Thực lực của hắn thật sự nghịch thiên, vốn dĩ không giống với những người cùng tuổi, giống như một quái thai.
Nhưng cho dù như vậy cũng có giới hạn.
Cũng không phải ai cũng được lợi hại vượt qua lẽ thường như Quân Tiêu Dao.
Cho nên đối mặt với cường giả cấp Thần Tôn tạo hóa, thực lực của Thạch Đầu vẫn chưa đủ.
“Thạch Đầu, mau chạy đi, chỉ khi ngươi còn sống mới còn một tia hy vọng.”
“Nếu không, chẳng còn gì nữa rồi.”
Thôn trưởng hét lên.
“Tên già này...”
Một đạo tặc ra tay thẳng tay giết chết thôn trưởng, máu tươi tung tóe.
“Thôn trưởng...”
Thạch Đầu cắn chặt răng, nhưng người hắn vẫn lóe lên và bay đi.
“Muốn chạy?”
Tam đương gia thấy vậy cùng với cường giả đuổi theo.
Trên đường đi.
Thạch Đầu vô cùng nguy hiểm.
Hắn cố ý đi vào núi sâu, nơi đó có một vài yêu thú mạnh ngủ đông.
Có thể giúp hắn kéo dài ngăn cản Ma Phong Đạo.
“Thôn trưởng, đại thúc, đại thẩm, Tiểu Hoa, còn có tất cả mọi người trong thôn...”
Trong miệng Thạch Đầu nôn ra máu, trong mắt hận ý khắc vào trong xương.
“Nếu như ta đủ mạnh...”
Thạch Đầu cắn răng.
Hắn quả thực là thiên chất yêu nghiệt.
Nhưng hắn vẫn không đủ mạnh.
Qua một lúc sau.
Ngay cả bản thân Thạch Đầu cũng không biết mình đã đi đến đâu.
“Cắn đuôi được chưa?”
Thạch Đầu hít một hơi thật sâu.
Mà ngay lúc này, một chưởng ẩn pháp lực cực lớn từ trên trời giáng xuống.
Thân hình của Thạch Đầu vội lóe lên giơ tay chống đỡ, nhưng vẫn không chịu đựng được.
Xoạt xoạt!
Thạch Đầu lại phun ra máu lần nữa, da thú trên người đã bị nhuộm đỏ.
“Quả nhiên là một tiểu quỷ khó chơi.”
Tam đương gia Ma Phong Đạo đứng sừng sững trong hư không, lạnh lùng nhìn Thạch Đầu.
“Lẽ nào hôm nay ta thật sự chết ở nơi này sao?”
Thạch Đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, bị thương nghiêm trọng, cạn kiệt sức lực.
Hắn đã bị truy đuổi một đường, thậm chí còn giết ngược lại một vài cường giả Ma Phong Đạo.
Lúc này đã bị ép đến cực hạn.
Sau đó, tam đương gia giơ tay lên chuẩn bị giết chết Thạch Đầu.
Mà lúc này.
Thạch Đầu đã nhìn thấy một con phượng hoàng màu trắng bạc từ xa phẩy cánh bay đến.
Thạch Đầu nhận ra đó là gì.
“Cứu... cứu ta!”
Thạch Đầu dùng hết sức lực hét lên.
Sau đó mất đi ý thức ngã quỵ xuống đất.
Trên bầu trời từ đằng xa, Vọng Nguyệt Phượng Hoàng đập cánh bay đến.
Bên trên có hai bóng người.
Đương nhiên chính là Trưởng công chúa và nữ tử áo bào đen bên cạnh.
Nhìn thấy Thạch Đầu đã hôn mê mất đi ý thức, nét mặt dưới lớp mặt nạ của Trưởng công chúa vẫn thản nhiên.
Nhưng mà ngay sau đó một cảnh tượng ngoài sự đoán đã xảy ra.
Vị tam đương gia Ma Phong Đạo khi nãy còn lạnh lùng mang theo sát ý khi nhìn thấy Trưởng công chúa, nét mặt lập tức trở nên kiêng kỵ cung kính.
Hắn cúi người chín mươi độ với Trưởng công chúa.
“Trưởng công chúa điện hạ, may mắn không hổ thẹn.”
Tam đương gia khi nãy sát khí vẫn còn ngập trời, lúc này quả thật như chuột nhìn thấy mèo.
Trong ánh mắt thậm chí còn vài tia sợ hãi.
Không sai, Ma Phong Đạo bọn họ thủ đoạn tàn nhẫn, giết người vô độ.
Nhưng Trưởng công chúa thần bí của Vọng Nguyệt hoàng triều cũng không phải dạng tốt lành gì.
Một nữ tử có thể có tính cách và thủ đoạn khiến tam đương gia kính nể và kiêng kỵ.
“Làm tốt lắm.” Giọng điệu Trưởng công chúa vẫn thờ ơ không cảm xúc.
“Làm việc vì Trưởng công chúa điện hạ là vinh hạnh của Ma Phong Đạo bọn ta.”
Tam đương gia Ma Phong Đạo thở phào một hơi, khẽ nở nụ cười.
Tuy Ma Phong Đạo bọn họ mang danh tiếng hung ác, nhưng chung quy vẫn là thế lực nhị lưu.
Nếu như có thể nhận được sự ủng hộ của Trưởng công chúa Vọng Nguyệt hoàng triều, tiền đồ của bọn họ đương nhiên càng tốt hơn.