Chương 2385: Thủ đoạn của Trưởng công chúa, trò tự biên tự diễn
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trưởng công chúa khẽ gật đầu: “Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành vậy các ngươi có thể đi rồi.”
Trưởng công chúa vừa nói dứt lời, nữ tử áo bào đen bên cạnh lập tức ra tay như tia chóp màu đen, trong tay xuất hiện một thanh loan đao, chém về phía tam đương gia Ma Phong Đạo.
Loan đao lướt qua, máu tươi bắn tung té!
Cơ thể tam đương gia đứt làm đôi!
Nguyên thần bị cắt đứt sinh cơ.
“Tại sao...”
Tam đương gia không thể tin nổi.
Rõ ràng bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn thề sẽ trung thành và tận tâm với Trưởng công chúa.
“Người chết mới nghe lời nhất.”
Trưởng công chúa khoanh tay đứng đó, mái tóc đen tung bay.
Rõ ràng xinh đẹp vô cùng nhưng lời nói lúc này lại lạnh lùng như ma vương.
Tam đương gia trợn tròn mắt, chết bất đắc kỳ tử.
Hóa ra kết cục của hắn đã định sẵn từ lâu.
“Đi diệt trừ toàn bộ Ma Phong Đạo, một người cũng không giữ lại.” Trưởng công chúa nói thản nhiên.
Ma Phong Đạo tốt xấu gì cũng là một thế lực cỡ trung, tương đương với một môn phái cỡ trung.
Nhưng trong mắt Trưởng công chúa cũng chẳng bằng hạt bụi.
Giống như trước đây Ma Phong Đạo đối xử với các phàm nhân ở trong tiểu sơn thôn.
“Vâng, tiểu thư.”
Cơ thể nữ tử áo bào đen lóe lên giống như hóa thành một bóng ma trong nháy mắt biến mất ngay tại đó.
Trưởng công chúa từ Vọng Nguyệt Phượng Hoàng bước xuống, đi đến bên cạnh Thạch Đầu đã hôn mê.
Chiếc nhẫn trong tay nàng lúc này phát ra ánh sáng ấm ấp óng ánh.
Giống như sinh ra một loại cộng hưởng với Thạch Đầu ở trước mặt.
“Quả nhiên là hắn, nhưng mà vẫn phải chờ đợi xem hắn có thể đem đến cơ duyên gì cho ta.” Trưởng công chúa thầm lẩm bẩm.
Sau đó giống như nàng bỗng cảm nhận được thứ gì đó, nàng thu chiếc nhẫn lại thản nhiên nói: “Tại sao các hạ không hiện thân?”
Bộp! Bộp! Bộp!
Một tràng vỗ tay truyền đến.
Trong hư không một công tử mặc áo trắng trắng hơn tuyết, trong sáng đẹp đẽ.
“Màn kịch tự biên tự diễn này của Trưởng công chúa khiến người ta bái phục.”
Người xuất hiện chính là Quân Tiêu Dao.
Nhưng ngay khoảnh khắc Quân Tiêu Dao xuất hiện một thanh kiếm được ngưng tụ từ pháp lực dừng lại trước ngực Quân Tiêu Dao.
Bàn tay ngọc ngà của Trưởng công chúa cầm kiếm, mái tóc đen tung bay, mặt nạ vàng kim càng khiến nàng tăng thêm vẻ xinh đẹp thần bí.
“Lẽ nào Trưởng công chúa cũng muốn ra tay với ta, giết ta giống như đạo tặc ban nãy sao.”
Quân Tiêu Dao bình tĩnh, thậm chí khí tức cũng vô cùng ổn định.
“Ngươi biết được bao nhiêu.” Trưởng công chúa nói.
Quân Tiêu Dao mỉm cười: “Yên tâm, ta sẽ không phá kế hoạch của ngươi.”
“Thậm chí con mồi vốn bị ta nhắm trúng cũng có thể cho ngươi.”
“Tại sao?” Trưởng công chúa hỏi.
Câu hỏi này của Trưởng công chúa là hỏi Quân Tiêu Dao, cũng hỏi chính bản thân nàng.
Bởi vì với tính cách trước đây của nàng, nếu đổi lại người khác, nhác kiếm này đã chém xuống từ lâu không chút do dự, càng không cần nói nhiều lời thừa thãi.
Sao chỉ có thể như thế này chứ?
Trưởng công chúa rất không hài lòng với trạng thái do dự của mình.
Nàng không phải kiểu người dè dặt.
“Vì sao à, có lẽ là do chúng ta… có duyên từ kiếp trước chăng?”
Quân Tiêu Dao cười nhạt nói.
“Quân công tử, ta công nhận vẻ ngoài của ngươi rất lừa tình, có thể khiến hầu hết nữ tử điên đảo.”
“Nhưng ngươi không lừa ta bằng những lời ngon ngọt đó được đâu.”
Trưởng công chúa nói.
“Sao ngươi chắc là ta lừa ngươi?”
“Không phải trước đó đã nói với ngươi rồi à, ta biết kiếp trước ngươi là một người dịu dàng tài trí, thế mà bây giờ, ngươi lại nghĩ ta là loại người như vậy?”
Trưởng công chúa dường như bật cười.
Nàng đã sắp xếp để Phong Ma Đạo đồ sát thôn kia, khiến vô số thường dân vô tội chết thảm.
Sau đó lại nhổ cỏ tận gốc, tiêu diệt Phong Ma Đạo.
Thủ đoạn tàn khốc đến thế làm gì có tí liên quan nào với dịu dàng tài trí chứ.
“Nếu ngươi biết rõ về con người ta thì có lẽ ngươi sẽ không nói chuyện với ta, thậm chí còn chán ghét hay sợ ta.”
Trưởng công chúa nhỏ giọng nói.
Nàng đã sớm quen với việc người khác nhìn mình bằng ánh mắt sợ hãi, kiêng dè.
Nàng chính là người như vậy đó.
Nhưng điều khiến Trưởng công chúa bất ngờ là vẻ mặt của Quân Tiêu Dao vẫn luôn ôn hòa, hắn không hề có thành kiến với nàng.
“Tuy những chuyện ngươi đã làm đúng là không hề lương thiện, nhưng mà thiện ác trên đời này, do ai quyết định chứ?”
“Hơn nữa, tuy ta họ Quân nhưng điều đó không có nghĩa ta là một chính nhân quân tử.”
“Thực ra, ta cảm thấy chúng ta khá hợp nhau đó.”
Quân Tiêu Dao trêu chọc nói.
“Ngươi…”
Trưởng công chúa không nói nên lời.
Sau đó, pháp lực ngưng tụ thành trường kiếm trong tay nàng tan đi.
“Không giết người diệt khẩu nữa?”
Quân Tiêu Dao nhướng mày hỏi.
Hắn bỗng cảm thấy, trêu chọc vị công chúa lãnh khốc này một chút cũng vui đi?
“Ngươi dám cam đoan sẽ không cản trở kế hoạch của ta, cũng như không nói ra chuyện này.”
Trưởng công chúa nói.
“Tất nhiên.”
Quân Tiêu Dao nói.
Hắn nhìn Thạch Đầu đang hôn mê.
“Phía sau người này có lẽ có đại cơ duyên, vậy chúc Trưởng công chúa có thu hoạch.”
“Có lẽ lần tới chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
“Hợp tác?”
Trưởng công chúa nhướng mày dưới chiếc mặt nạ phượng hoàng.
“Đương nhiên không chỉ ở vũ trụ Huyền Hoàng mà còn ở Giới Hải nữa, thế… tạm biệt nhé.”
Quân Tiêu Dao vừa dứt lời, thân thê như sương khói tan biến tại chỗ.
Trưởng công chúa ngây người, giờ mới phản ứng kịp, không khỏi cắn môi.
“Hắn đã sớm biết thân phận của ta rồi.”
Tuy Quân Tiêu Dao biết nhưng cũng không vạch trần nàng.
Đang chơi trò với nàng à?
Trưởng công chúa im lặng thật lâu, bỗng nhiên bật cười.
“Nam nhân thú vị, Quân Tiêu Dao hoặc nên nói là… Vân Tiêu, ngươi đã thành công thu hút được sự chú ý của bổn tiểu thư!”
Ánh mắt của Trưởng công chúa bỗng chuyển sang người Thạch Đầu đang hôn mê.
Nàng hơi nhíu mày rồi giơ tay vẫy, pháp lực ngưng tụ trong lòng bàn tay sau đó ném Thạch Đầu vào Vọng Nguyệt Thần Hoàng trên lưng.
“Xem người có thể mang kinh hỉ gì đến cho bổn tiểu thư.”
“Ta sẽ không để những thứ vô dụng bên cạnh mình, quá lãng phí thời gian.”
Đôi mắt xinh đẹp như viên đá quý đen của Trưởng công chúa dưới lớp mặt nạ lạnh như băng.
Bên kia.
Quân Tiêu Dao chắp tay, tùy ý di chuyển trong hư không.
“Chuyến này không uổng phí…”
Quân Tiêu Dao cảm thán một câu.
Ban đầu hắn đến Tổ Linh Vực là vì muốn hất thêm cho Phù Đồ Ngạn vài chậu nước bẩn mà thôi.
Không ngờ gặp bia Phong Thần giáng xuống, còn gặp được vị nữ tử định mệnh này.
“Nếu ta đoán không sai thì đúng là nàng rồi.”
“Nhưng mà, nếu thật là một trong bốn hồn của Thánh Y tỷ thì sao lại có tính cách như thế.”
“Nhưng trên người nàng quả thật có khí tức linh hồn của Thánh Y tỷ.”