Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Tiêu, Sở Phi Phàm, đứa con khí vận để lại đối với đế tộc Sở thị đã chạm mặt lần nữa.
Nhưng không khí lại hơi vi diệu và có sự khác biệt với lúc trước.
Theo lý thuyết, tuy bên phía đế tộc suy thoái nhưng có thể đưa ra hai đứa con khí vận như vậy thì chắc chắn là điềm báo chấn hưng.
Nhưng không biết sao điều này lại tạo nên lục đục giữa chính những đứa con khí vận.
Đây cũng là điều đại tộc bình thường không thể tránh khỏi.
Không hòa đồng yêu thương giống thiên kiêu của Quân gia hoặc đế tộc Vân thị.
“Sở Tiêu lão đệ, ta có thể cảm nhận được bây giờ hình như ngươi rất khác lúc trước.”
“Đây không phải là chiếm được cơ duyên nhỏ gì mà là có thay đổi về bản chất.”
Ánh mắt Sở Phi Phàm thâm thúy nhìn Sở Tiêu.
Hắn vốn là Vương giả Đế tộc niêm phong, nhãn giới tâm cơ đều bất phàm.
Lúc trước, chính là sắp xếp của hắn khiến Ma Thần Tương thoát khỏi cũi, sau đó dẫn dắt Mạt Nhật Thần Giáo xuất hiện, khiến bản nguyên Ma Quân sụp đổ.
Khiến hắn không rảnh quan tâm Tam giáo.
Có thể nói bản thân Sở Phi Phàm cũng là một người rất có thủ đoạn và tâm cơ.
“Ha ha, chưa đủ thành đạo, Phi Phàm huynh cũng lột xác rất lớn, khí tức không giống trước kia.”
Sở Tiêu khẽ mỉm cười.
Hắn học được khôn khéo, không tỏa ra khí tức huyết mạch Hiên Viên thức tỉnh trong cơ thể mình.
Thủ đoạn phẫn trư cật hổ mới phù hợp với đứa con khí vận.
“Được rồi, Sở Tiêu lão đệ, khen tặng lẫn nhau thì không cần nhiều lời.”
“Ngươi cũng biết, Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân của Tam Thanh đạo môn tiến vào trong Hiên Viên đế lăng.”
“Trên người hắn có Vạn Đạo Chi Nguyên, chỉ cần ta lấy được, vậy cũng coi là kết thúc.”
“Đến lúc đó, ta cũng sẽ giao trang Thời Thư còn lại cho ngươi, giúp ngươi đi tìm những trang Thời Thư khác.”
Sở Phi Phàm nói.
Nhưng Sở Tiêu lại khẽ lắc đầu.
Đáy mắt Sở Phi Phàm hiện lên vẻ u ám, nói: “Sở Tiêu lão đệ, ngươi vậy là có ý gì?”
“Phi Phàm huynh, ta hi vọng bây giờ ngươi giao Thời Thư còn lại cho ta.”
“Sau đó ta giúp ngươi đối phó Bắc Huyền Tiểu Thánh Quân.”
Lời nói của Sở Tiêu rất bình tĩnh.
Điều này khiến Sở Phi Phàm thầm nhíu mày.
Bây giờ Sở Tiêu nói chuyện rõ ràng rất có tự tin.
Không giống lúc trước, vẫn hơi cố kỵ và kiêng dè hắn.
“Lúc trước hắn và tộc Thủ Hộ xuất hiện cùng nhau, rốt cuộc chiếm được cơ duyên gì?”
Đáy lòng Sở Phi Phàm suy tư, nhưng thật sự nghĩ mãi không rõ.
Chuyện tổ tiên đế tộc Sở thị và bộ tộc Hiên Viên có dính dáng tới nhau, cho dù là Sở Phi Phàm cũng không rõ lắm.
Lại nói, mặc dù Sở Phi Phàm biết cũng sẽ không nghĩ tới điểm này.
Bởi vì đối với hắn, huyết mạch đế tộc Sở thị của hắn mới là chính thống.
Sở Tiêu chỉ là thứ huyết mạch hỗn tạp mà thôi, sao có thể so sánh với huyết mạch dòng chính như hắn được?
Nhìn Sở Phi Phàm rơi vào trầm tư, sắc mặt Sở Tiêu bình tĩnh.
Bây giờ hắn có tự tin rồi, không sợ nữa rồi!
Cảm giác có thực lực rất tốt!
Bây giờ coi như Sở Tiêu đã hiểu vì sao Quân Tiêu Dao vẫn luôn có dáng vẻ vân đạm phong khinh, ung dung bình thản.
Bởi vì có thực lực, có khí thế, mặt không đổi sắc trước núi thái sơn sụp đổ.
Cảm giác như vậy quá thoải mái!
Một lát sau, Sở Phi Phàm vốn có vẻ mặt trầm lặng bỗng nhiên khẽ mĩm cười nói: “Được thôi, ta tin tưởng Sở Tiêu lão đệ.”
Dứt lời, một tay Sở Phi Phàm vung lên, một tờ Thời Thư rơi vào trong tay Sở Tiêu.
Sở Tiêu nhận lấy.
Thời Thư hắn có được là thật hay giả, chỉ cần liếc qua là biết.
Sở Phi Phàm có muốn lừa cũng không lừa được hắn.
“Phi phàm huynh sảng khoái, kế tiếp chúng ta có thể hành động rồi.”
Sở Tiêu thu hồi tờ Thời Thư, khẽ mỉm cười nói.
Sở Phi Phàm cũng khẽ gật đầu mỉm cười.
Nhìn hai người như rất hài hòa.
Nhưng đáy lòng ai cũng có sự lạnh lùng.
“Sở Tiêu này thật đúng là thú vị, vốn dĩ nếu kế hoạch thành, có lẽ ta còn có thể thu nhận hắn làm tùy tùng.”
“Bây giờ nhìn lại thì không thể nào.”
“Cũng tốt, chờ ta hoàn toàn dung hợp bản nguyên Tam giáo, đến lúc đó sẽ trấn áp được hắn, đào ra bí mật lột xác của hắn.”
Đáy lòng Sở Phi Phàm lạnh lùng nói.
Mà trong lòng Sở Tiêu cũng có tính toán.
“Hôm nay ta đã thức tỉnh huyết mạch Hiên Viên, càng có khả năng trở thành truyền nhân của Nhân Hoàng, sao có thể chịu gông cùm xiềng xích của Sở Phi Phàm được?”
“Đến lúc đó, nếu hắn thức thời thì nên trực tiếp giao bản nguyên Tam giáo và Chiến Hoàng Huyền Công, nếu không…”
Đôi thiên kiêu đồng tộc này, nhìn như hành động cùng nhau nhưng đã bằng mặt không bằng lòng, lục đục với nhau, ai cũng có tính toán.
...
Ở khu vực nào đó bên trong Hiên Viên đế lăng.
Một hài cốt cổ xưa khổng lồ lớn như núi cao.
Mà ở trước núi hài cốt, một nam tử vóc người cường tráng, đầu đầy tóc trắng đang ngồi xếp bằng, hút lấy tinh hoa trong đó.
Núi hài cốt này chính là di cốt của tộc Bạch Hổ, phù văn còn lưu lại trong xương cốt chưa từng bị ma diệt.
Hiển nhiên nam tử này là Bạch Hổ Vương.
Hắn trời sinh có một đôi đồng tử khác nhau, trông vô cùng thần dị, khi nhắm mở, đôi mắt sắc bén sắc nhọn như gươm.
Mà đúng lúc này, dường như đáy lòng Bạch Hổ Vương sinh ra cảm ứng huyết mạch nào đó.
“Hử, khí tức này là tiểu muội!”
Bạch Hổ Vương đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía nơi xa.
Một con mèo vàng đi qua.
“Tiểu muội?”
Bạch Hổ Vương nhất thời kinh ngạc.
Nếu không phải cảm ứng trong huyết mạch, hắn thật sự nghĩ mình hoa mắt.
Đường đường là Tiểu Bạch Hổ, sao biến thành một con mèo vàng rồi.
“Ca!”
Tiểu Bạch Hổ cũng vô cùng kích động.
Đây vốn là một cảnh tượng tốt đẹp khi huynh muội gặp nhau, nhưng ngay sau đó Tiểu Bạch Hổ nói: “Ca, ta mang một kinh hỉ đến cho ca này.”
“Kinh hỉ gì?”
Bạch Hổ Vương hơi ngớ ra.
Một bóng dáng áo trắng ung dung xuất hiện từ phía sau Tiểu Bạch Hổ.
Chính là Quân Tiêu Dao.
“Bạch Hổ Vương, bổn thiếu chủ không nói nhảm nhiều với ngươi, giao chìa khóa đồng cổ ra, có thể miễn một phen nỗi khổ da thịt.”
“Là ngươi!”
Bạch Hổ Vương kinh ngạc!
Đây rốt cuộc là kinh hay là hỉ thế?
Nói thật, đúng là Bạch Hổ Vương rất có lòng tin với thực lực của mình.
Nhưng danh tiếng của Quân Tiêu Dao quá lớn luôn ấy.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Hổ Vương nhìn về phía Tiểu Bạch Hổ.
Sao muội muội nhà mình lại ở bên thiếu chủ đế tộc giới ngoại?